Thằng bé vừa mới tỉnh ngủ, Thích Ngọc Tú không dám ôm nó đi ra ngoài, chỉ nói: “Lần sau không được ngủ nhiều như vậy"

Tiểu Bảo Nhạc vội vàng cười lấy lòng: “Vâng ạ” Nhóc con làm nũng ôm cổ Thích Ngọc Tú, nói: “Mẹ tốt nhất.

Chị dâu kia hâm mộ cảm khái nói: “Nhà em có mấy đứa nhỏ thật là ngoan ngoãn hiểu chuyện Thích Ngọc Tú nở nụ cười mang theo vài phần đắc ý: “Hai đứa lớn nhà em mới thực sự ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chuyện trong nhà ít nhiều chúng nó còn có thể giúp đỡ. Chứ thằng bé con này......”. Cô kéo dài giọng, cười nói: “Đây là tên vua nhỏ nịnh nọt.

Tiểu Bảo Nhạc nghiêm túc: “Con rất ngoan đấy” Thích Ngọc Tú cười nói: “Mẹ đâu có nói con không ngoan đâu. Con cũng rất ngoan"

Tiểu Bảo Nhạc thỏa mãn, nhóc đút đôi tay nhỏ của mình vào trong tay áo, nói: “Con ngoan.

Chị dâu Hoa Sen nhìn đứa trẻ thông minh nhanh nhẹn này thì rất ngạc nhiên. Thực ra bọn họ không hay nhìn thấy Tiểu Bảo Nhạc, chỉ không chú ý một đoạn thời gian thôi, mà đứa bé này đã trưởng thành hơn không ít. Hơn nữa đứa bé này rất ưu tú, cơ hồ thừa hưởng được hết ưu điểm trên khuôn mặt của cha mẹ mình.

Nghĩ như vậy, chị dâu Hoa Sen lại ngẩng đầu nhìn về phía Bảo Châu.

Tiểu Bảo Châu đen hơn em trai nó một chút, cũng dễ hiểu, cô bé cả ngày chạy ở trong núi, cho nên bị nắng làm cho đen đi. Không giống như Tiểu Bảo Nhạc, bọn họ biết nó đều bị nhốt ở trong nhà, có tiếp xúc với bên ngoài mấy đâu mà chẳng trắng.

Cho dù hai đứa trắng hay đen thì cũng không thể phủ nhận được hai đứa đều kế thừa được những nét đẹp trên khuôn mặt cha mẹ chúng nó Cô ấy chân thành nói: “Hai đứa trẻ nhà cô thật là ưu tú.

Thích Ngọc Tú hiểu chị dâu Hoa Sen muốn nói cái gì, cười nói: “Không có đâu, hai đứa đều giống cha của chúng.

“Đôi mắt giống cô Thích Ngọc Tú: “Dù thế nào tôi cũng là mẹ nó, làm sao chúng có thể không giống tôi chút nào được?"

Cô bật cười, lúc này Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu cũng tay trong tay lại đây, Thích Ngọc Tú: “Hai đứa đã hỏi xong rồi hả?"

Tiểu Bảo Châu gật đầu: “Xong rồi ạ.

Cô bé chỉnh lại áo bông nhỏ của mình một chút, nói: “Bây giờ về nhà được chưa ạ?"

Thích Ngọc Tú: “Không trở về nhà thì đi chỗ nào?"

Bọn họ ra về tương đối muộn, Thích Ngọc Tú và chị dâu Hoa Sen nói lời tạm biệt, sau đó cô buộc chặt Tiểu Bảo Nhạc vào người, lúc này mấy mẹ con nhà họ mới lên đường trở về nhà. Trên đường về nhà, gió bắc thổi qua người mấy mẹ con, cô cứ nhắc mãi: “Về nhà mẹ phải làm mũ cho mấy đứa, nhìn các con kìa, tai đỏ hết cả lên rồi"

Tiểu Bảo Châu nghe nói bọn chúng sắp có mũ, vui sướng vô cùng, bước chân lại nhanh hơn một chút.

Thích Ngọc Tú: “Con đi chậm một chút đi. Lại cẩn thận một chút.

Tiểu Bảo Châu: “Con biết mà, lần trước con ở chỗ này đụng phải con nhím"

Thích Ngọc Tú cười: “Sao nào? Ý của con là còn có thể gặp được nó một lần nữa ư?"

Tiểu Bảo Châu: “Con cũng không biết nữa"

Cô bé đang chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên dừng chân lại, nói: “Mẹ, mẹ xem! Mẹ xem nó kìa. Nó chính là con nhím lần trước đấy"

Trong lúc cô bé nói, dưới tuyết có một cái gì đó hơi động đậy, hoá ra là một chú nhím con.

Thích Ngọc Tú: “Ôi, thật đúng là con nhím"

Cô nghĩ đến lời đồn trong thôn, nói: “Chúng ta đừng trêu chọc nó, con nhím không phải có thể tùy tiện trêu chọc được đâu, tránh xa nó ra một chút."

Tiểu Bảo Châu: “Mẹ, chúng ta không muốn ăn nó Thích Ngọc Tú: “Vậy con muốn làm gì? Sao? Chẳng lẽ con muốn đem nó về nhà nuôi?"

Tiểu Bảo Châu: “Không đâu ạ."

Nhà bọn họ mới được ăn uống no đủ mấy ngày, làm sao cô bé nghĩ tới nuôi một con nhím được cơ chú.

Thích Ngọc Tú: “Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.

Mấy người lại tiếp tục đi về phía trước, đi không được bao xa, Tiểu Bảo Châu quay đầu nhìn lại, kinh ngạc trợn to mắt, vội vàng giữ chặt vạt áo mẹ, nói: “Mẹ, mẹ xem, con nhím đang đuổi theo chúng ta! Mẹ ơi, làm sao nó lại đi theo chúng ta cơ chứ! Nó muốn ăn vạ chúng ta có phải không mẹ?"

Thích Ngọc Tú quay đầu lại nhìn con nhím ở cách đó không xa, vừa rồi nó vẫn còn ở trong ổ của mình, bây giờ đã đứng ở giữa đường rồi.

Thích Ngọc Tú doạ nó: “Đừng đi theo chúng ta, bằng không tao sẽ ăn mi đó.

Con nhím khẽ run rẩy.

Thích Ngọc Tú: “Ăn luôn!"

Thích Ngọc Tú uy hiếp cũng không dọa được con nhím, suốt đoạn đường bọn họ trở về nhà, con nhím vẫn cứ như cái đuôi lẽo đẽo đằng sau.

Đúng là một cái đuôi bất đắc dĩ.

Tiểu Bảo Châu lo lắng nói: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"

Thích Ngọc Tú nhìn nhìn, thấy con nhím không bước vào sân, hình như nó chỉ dám rúc vào một góc gần đó, nói: “Kệ, cho nó đợi ở đấy đi"

Cô lại đi nhìn nhìn, thấy con nhím đang ở cạnh rào tre, nó như trộn lẫn vào hàng rào tre vậy, nhìn không phát hiện được.

Thích Ngọc Tú lại chăm chú ngó một lúc nữa, nhưng con nhím không nhúc nhích, rõ ràng là nó đang giả chết rồi.

1012 chữ

0.12015 sec| 2394.961 kb