Thích Ngọc Tú đã hai ngày không tới lớp xoá nạn mù chữ, đến khi cô tới, ngay lập tức có người hỏi một câu: “Vợ Điền Đại, sao hai ngày trước cô không đi học?"
Thích Ngọc Tú: “Trong nhà có việc.
Cô nói ngắn gọn nhưng người khác đều hiểu rõ. Thực sự ra không chỉ có nhà bọn họ, nhà người khác cũng vậy, cơ hồ không có một ai đi học đầy đủ cả khoá.
Mọi người đều trong tình trạng đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày. Nhưng mà lần này quay lại lớp, Tiểu Bảo Châu vẫn có thể đuổi kịp. Tri thức từ trước cô bé học được ở nhà Khương Việt, lúc này đi học được nhắc lại, coi như một lần củng cố kiến thức, để nhớ càng thêm sâu.
Nhưng ngẫm lại thì thấy chuyện này cũng dễ hiểu. Lớp học bên này giảng rất chậm, Khương Việt bên kia không chỉ dạy rất chú tâm, còn có thanh âm và tình cảm phong phú, vừa nói xong, người khác đã hiểu được vấn đề rồi.
Ở lớp xoá nạn mù chữ, Bảo Sơn, Bảo Châu, Bảo Nhạc là ba đứa nhỏ duy nhất được đi học, những đứa bé của nhà người ta không có tới.
Bản thân mấy đứa nhỏ đã không thích không khí học tập buồn tẻ, hơn nữa mùa đông lại quá lạnh. So với ngồi hưởng thụ sự buồn tẻ và lạnh lẽo thì chúng thích ở nhà hơn.
Mấy đứa Tiểu Bảo Châu cũng lạnh, nhưng mà năm nay bọn chúng đã được đổi bông mới trong quần áo, so với loại quần áo cũ của chúng thì ấm hơn rất nhiều. Bọn họ có áo bông mới, nhưng người khác thì không.
Cho nên ở ngày đầu tiên còn có mấy đứa bé tới xem tình huống, những ngày sau đó đã không còn ai tới.
“Hôm nay chúng ta học chữ điền, điền là đồng ruộng, mọi người xem bố cục chữ này có dễ hiểu hay không....” Thầy giáo đứng ở đằng trước giảng bài, nhìn xuống thấy mọi người không chú ý tới những gì mình nói, có người châu đầu ghé tai, có người đang thêu thùa may vá, còn có người thả tâm hồn bay đi phương nào không biết. Thầy giáo cũng hiểu, nên mặc kệ không để ý tới họ nữa.
Nhưng trong lớp cũng có những người nghiêm túc. Mà nghiêm túc nhất chính là hai đứa bé nhà chị dâu Điền.
Tiểu Bảo Nhạc còn nhỏ, buổi chiều hôm nào cũng vậy, nó đều xem đây là giường ngủ êm ấm của mình. Bất kể lúc nào, nó đều rúc vào lòng mẹ ngủ không biết trời trăng gì nữa. Cũng có những hôm nó quyết tâm không ngủ, nghe giảng thật chăm chú. Nhưng chỉ chưa đầy nửa tiếng sau đã nhắm mắt từ bao giờ rồi. Có lẽ âm thanh giảng bài của thầy giáo đối với nó có tác dụng không khác gì thôi miên.
Nghe cũng khá hợp lý.
So với đứa bé phiền phức ấy, thì Bảo Sơn Bảo Châu quả là những đứa trẻ ngoan. Mặc dù thầy giáo không phải thật sự muốn tới đây dạy học, nhưng nhìn hai đứa nhỏ nâng đầu, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm, vô cùng nghiêm túc học tập. Khiến cho thầy giáo vô cùng vui mừng, cảm thấy việc mình đang làm không hề vô ích chút nào.
“Được rồi, hôm nay chương trình học kết thúc tại đây. Hôm nay chúng ta đã học xong năm chữ, mọi người về nhà nhớ ôn tập nhiều thêm. Cả phép tính cộng trừ trong phạm vi mười mà tôi dạy ở tiết trước, mong mọi người đừng quên. Tiểu Bảo Châu nói rất dõng dạc: “Vâng"
Mọi người đều không hề để ý, chỉ có mình cô bé, mỗi lần vô cùng nhiệt liệt hưởng ứng lời thầy giáo nói.
Nếu là trong lớp học bây giờ, những đứa bé như vậy sẽ bị coi là cái đuôi nịnh nọt chuyên đi theo phía sau thầy cô giáo.
Nhưng hiện tại mọi người đều không có cái loại cảm giác này.
Sau khi tan học, mọi người đều vội vàng chạy về nhà. Ngược lại với họ, Tiểu Bảo Châu đi đến bên người thầy giáo, nghiêm túc hỏi về chữ, Tiểu Bảo Sơn ít nói hơn đứng bên cạnh, nhưng nó cũng mở to đôi mắt sáng ngời chăm chú lắng nghe.
Người khác thấy hai đứa nhỏ nghiêm túc như vậy, ngay lập tức nói với Thích Ngọc Tú: “Vợ Điền Đại, mấy đứa bé nhà cô thích học tập như vậy, sang năm cô có cho chúng đi học không?” Đừng nên nghĩ đây là câu hỏi thể hiện sự quan tâm.
Trên thực tế, lời nói này mang ý nghĩa trào phúng. Ai mà không biết nhà Thích Ngọc Tú thực sự rất nghèo, chẳng ai tin rằng cô ấy có đủ tiền cho hai đứa con mình đi học đâu.
Lại nói thêm, đứa con trai thì không phải con ruột, đứa con gái thì học hành làm gì, sau này cũng lấy chồng chứ có ở nhà mãi được đâu. Cho chúng nó học hành chỉ phí công phí gạo, chứ được tích sự gì?
Thích Ngọc Tú: “Ha ha.
Tiếng cười này, không hề hiền lành như vẻ ngoài của Thích Ngọc Tú.
Cô lãnh đạm liếc mắt nhìn người nói chuyện một cái, ngay sau đó gõ nhẹ vào cái mũi nhỏ của Bảo Nhạc, nói: “Heo nhỏ tỉnh dậy chưa, lúc này còn ngủ, buổi tối con có ngủ nữa hay không?” Tiểu Bảo Nhạc mơ mơ màng màng ngẩng đầu, vâng ạ một tiếng, Thích Ngọc Tú nói: “Sau này con tới đây mà ngủ nhiều như vậy, thế thì ở nhà chơi một mình đi, đừng có đi theo mẹ nữa. Đôi mắt Tiểu Bảo Nhạc lập tức mở to: “Không!"
1046 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo