Khương Việt quay người lại nhìn cái rương trên mặt đất, nói: “À, cái này chị có muốn không? Đây là cái bức màn năm trước tôi bỏ xuống, giấc ngủ của tôi không tốt, dùng một khoảng thời gian không tốt nên tháo xuống. Nếu là dùng được thì chị cứ cầm lấy đi, bằng không tôi để ở đây không dùng tới rồi cũng bỏ thôi.

Thích Ngọc Tú do dự một lát, Khương Việt nói: “Thật sự, với tôi mà nói là vô dụng. Tôi còn một ít giày không có mang..."

Thích Ngọc Tú: “Vậy được."

Cô định nói cảm ơn, nhưng đã nói quá nhiều lần rồi, Thích Ngọc Tú thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nghĩ, mình về nhà cân nhắc lại...... Sau này gặp lại, nhất định cũng phải chuẩn bị cho Khương Việt và Hứa Đình một ít quà.

Cô nên tặng cái gì đây! Thật khó nghĩ mà!

Mà Khương Việt thì sao?

Thật ra cô ấy cũng rất ngượng ngùng, cô ấy cảm thấy không nên tặng người khác quần áo và giày dép không đáng giá lại không mặc đến như vậy, làm gì có chuyện đi tặng mấy món rách nát thế này.

Người bình thường đều sẽ ghét bỏ.

Nhưng nhà Thích Ngọc Tú quá nghèo, thật sự có thể dùng được.

Hơn nữa, Khương Việt thậm chí nhìn ra được, phần lớn đối với cô mà nói, đều rất thực dụng. Nếu đưa tiền, người này là người ngoan cố, rất có cốt cách, chắc chắn không cần tiền của bọn họ, nếu cô ấy tặng đồ tốt, Thích Ngọc Tú nhất định không cần, chỉ có thể cho cô những thứ mình không dùng được, Thích Ngọc Tú thật sự biết cô ấy không dùng được, mới có thể lấy.

Cô ấy thở dài một hơi, thật sự cảm thấy làm người thật khó!

Cho nên nói, lần trước vì đổi lấy đồng tiền cổ mà cho Thích Ngọc Tú 7000 đồng tiền, thật đúng là chuyện quả quyết nhất mà cô ấy từng làm.

Hai người có tâm tư khác nhau, nhưng thật ra đều là vì nghĩ cho đối phương.

Thích Ngọc Tú không dám ở bên này thêm nữa, đường núi quá xa, tuyết lại lớn, bọn họ nếu không đi sớm một chút, quá muộn sẽ rất nguy hiểm. Cho nên, ăn cơm trưa xong, Thích Ngọc Tú cõng con trai nhỏ, lại ôm hai đứa còn lại, lúc này mới cầm theo quần áo cũ đi về nhà......

Sau lần xuống núi này, năm nay chắc cô sẽ không qua đây nữa, càng sẽ không xuống núi từ bên này.

Thích Ngọc Tú nghĩ đến đây, cảm thấy đường núi cũng không quá xa, bước chân nhẹ nhàng hơn không ít.

Cô thấy bông tuyết lại bắt đầu rơi, liền hỏi bọn nhỏ: “Lạnh không? Lạnh thì nói mẹ tìm cho các con một bộ quần áo khoác lên"

Vào năm rồi, cô không thích nhất là mùa đông, vừa lạnh vừa khổ, nhưng năm nay đã khác.

Cho dù có lạnh, thì bọn họ đã có quần áo.

Khương Việt và Hứa Đình cho thật nhiều quần áo, toàn bộ đều rất ấm.

Bây giờ số quần áo đó đều ở trong túi trên tay bọn họ.

Tiểu Bảo Châu lắc đầu: “Không lạnh.

Trên người bọn họ đều mặc áo bông, hơn nữa bên trong áo bông, bọn họ còn còn mặc áo ngủ nhung san hô. Thật sự rất ấm áp.

Tiểu Bảo Châu: “Mẹ ơi, cuộc sống của chúng ta sau này cũng sẽ tốt như vậy"

Thích Ngọc Tú cười: “Sao con biết?"

Tiểu Bảo Châu đương nhiên biết, cô bé nghiêm túc nói: “Con vừa xem tin tức, anh cũng có xem, mẹ hỏi anh đi, bọn con đều nhìn thấy"

Tiểu Bảo Sơn gật đầu, nói: “Dạ, đây là hơn 50 năm sau, sau này chúng ta sẽ có cuộc sống tốt như vậy. Mặc dù bây giờ mọi người đều khổ, nhưng rồi sẽ khá lên.

Thích Ngọc Tú bật cười: “Các con thật là.

Cô ôm mấy đứa nhỏ trong lòng ngực, nói: “Vậy các con phải trưởng thành thật khỏe mạnh.

"Dạ!"

Giọng trẻ con vang dội đáp!

Thích Ngọc Tú có chuyện, có một chuyện rất quan trọng Phải giải thích như thế nào đây?

Bọn họ mang một đống quần áo và bức màn về nhà.

Đống quần áo và tấm màn này là đồ mấy người Khương Việt gửi cho họ. Nhưng mấy người Khương Việt không hề cẩn thận, gom cả những quần áo đang mặc dở, cả bức màn, cứ thế nhét hết vào ngăn tủ và rương đồ. Đến bây giờ khi giở đống quần áo ra, đã thấy có nhiều chỗ bị mốc meo rồi. Tình trạng của bức màn lại càng khủng khiếp hơn. Chính vì vậy, sau khi Thích Ngọc Tú về tới nhà, ngày hôm sau cô phải ngay lập tức đi ra suối nước nóng giặt quần áo.

Suối nước nóng này đúng là suối nước nóng vạn năng.

Tắm rửa dùng nó, giặt quần áo cũng dùng đến nó.

Cũng may, con suối này là suối chảy. Dòng nước cứ theo con lạch nhỏ chảy ra ngoài sông, rồi hội tụ lại. Cho nên cứ thoải mái giặt quần áo, không phải lo nước bẩn.

Mỗi khi mùa đông đến, Thích Ngọc Tú lại vô cùng hoài niệm chồng của mình. Nếu không phải hắn tìm ra được dòng suối này, thì mùa đông của bọn họ sẽ vô cùng vất vả chứ đâu được nhẹ nhàng, tiện lợi như bây giờ.

Phải biết rằng, có con suối này không chỉ không cần đun nước tắm, ngay cả củi lửa cũng tiết kiệm được một mớ.

Mỗi ngày Thích Ngọc Tú làm một công đoạn, buổi sáng giặt quần áo, buổi chiều đưa ba đứa nhỏ đi nghe giảng bài. Tuy bây giờ tuyết rất lớn, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới việc xuống núi học tập của mấy người Thích Ngọc Tú. Đối với bọn họ, tuyết này vẫn chưa phải bão tuyết trên núi làm cho bọn họ sợ hãi.

1014 chữ

0.03924 sec| 2400.375 kb