Khương Việt vẫn còn đang nói, Tiểu Bảo Châu cố gắng lắng tai nghe.

Lúc này, Tiểu Bảo Sơn chậm rãi tiến đến, nói: “Em gái, em tới đây.

Tiểu Bảo Châu bỏ váy xuống, chạy theo: “Sao vậy?"

Tiểu Bảo Sơn nói: “Cùng anh tới xem TV"

Hôm nay, Khương Việt chưa cho bọn họ xem phim hoạt hình, cũng chỉ mở TV lên, để cho bọn họ tùy tiện ấn.

Mà Tiểu Bảo Sơn nào dám tùy tiện ấn, ngồi một lúc lâu, mới chỉ dám ấn mấy con số, kết quả, nhấn một cái đã lập tức thay đổi!

Tiểu Bảo Sơn vội đi tìm em gái, nói: “Nội dung TV có thể thay đổi.

Tiểu Bảo Châu trợn tròn mắt, nhanh chạy theo anh trai, lúc này Tiểu Bảo Nhạc lại đang ăn, thằng bé lấy một túi khoai, đang cắn rắc rắc.

Chỉ cần có đồ ăn, thằng bé sẽ rất ngoan.

Tiểu Bảo Châu nhanh chóng lại gần, Tiểu Bảo Sơn: “Em xem, nhấn như vậy một cái là được.

TV lập tức chuyển tới kênh tin tức, lúc này đang phát tin chuẩn bị đón xuân, nhân vật cừu vui vẻ trong TV: “Vâng, hôm nay đã thông qua xét duyệt, chúng ta chắc chắn là hy vọng có thể đạt được quyết định thông qua cuối cùng. Tiểu phẩm lần này của chúng ta đương nhiên vẫn là thể loại ngôn ngu!"

Tiểu Bảo Châu dừng động tác, nhìn dòng người ngay ngắn trong TV, Tiểu Bảo Nhạc đưa tay chỉ và nói: “Đẹp"

Tiểu Bảo Châu gật đầu, đồng ý với thẩm mỹ của em trai, nói: “Đúng vậy"

“Em muốn cưới các cô ấy. Tiểu Bảo Nhạc gặm lát khoai, nhìn nhóm vũ công mặc lễ phục trên màn hình đang ríu rít trả lời phỏng vấn, thằng bé đặc biệt nghiêm túc: “Cưới các cô ấy"

Tiểu Bảo Sơn nghiêm túc: “Kết hôn chỉ có thể một người với một người.

Tiểu Bảo Nhạc lắc đầu, kiên quyết: “Đều đẹp"

“Đều đẹp em cũng chỉ có thể chọn một người"

Tiểu Bảo Nhạc kiên quyết: “Đều chọn hết.

Bảo Sơn nghiêm mặt: “Em như vậy là không được, em không được......"

Tiểu Bảo Châu nhìn anh trai và em trai, cảm thấy hai người này thật là nghĩ quá nhiều.

Cô bé nói: “Các cô ấy đẹp, thì có quan hệ gì với các người? Các người một người cũng cưới không được."

Bảo Sơn và Bảo Nhạc: “......

Tiểu Bảo Châu: “Hai kẻ ngu ngốc"

Cô bé phồng má, thấy tin tức chuyển sang cái khác “Tuyết hương du lịch vấn đề......

“Năm nay Sơn Đông..."

Tiểu Bảo Châu không có đổi kênh, ngược lại nghiêm túc xem tin tức, nói đã lâu, nhưng hai đứa bé xem có thể hiểu không biết mỏi mệt.

Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu đều nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, tuy nhiên chương trình chiếu một hồi vẫn phải kết thúc.

“Sau đây là thời gian quảng cáo. Một giọng nữ thật duyên dáng vang lên.

“Làng du lịch đảo Phượng Hoàng, phong cảnh tuyệt đẹp...... tập đoàn Tứ Hải chế tạo......"

Bla bla......

Lúc tiết mục trên TV còn rất hay, bây giờ toàn bộ hình ảnh đều hoa lên, lại còn đứt quãng, có vẻgiống như quỷ phá phách xuất hiện. Tiểu Bảo Nhạc yên lặng lui lại phía sau anh chị. Tiểu Bảo Châu lập tức dịch mông nhỏ đến gần anh trai, thằng bé rất sợ hãi. Bảo Sơn cũng cảm thấy như vậy có chút dọa người, cậu bé là nam tử hán, cậu bé là anh trai. Tiểu Bảo Sơn một tay nắm tay em gái, một tay kéo em trai, nói: “Đừng sợ, đừng sợ!"

“Anh ơi, là chúng ta làm hỏng rồi sao?” Tiểu Bảo Châu lo lắng.

Chỉ là cô bé còn chưa dứt lời, TV cũng đã khôi phục lại bình thường, lúc này đang phát tin quảng cáo thạch trái cây, một bạn nhỏ ôm thạch trái cây, vui vẻ cười ha hả.

“Hay” Tiểu Bảo Sơn không hiểu biết.

Cậu bé nói: “Không biết vừa rồi có phải hỏng rồi hay không"

Mấy đứa bé suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta vẫn nên nói cho chị Khương biết đi.

Mặc dù rất sợ chị Khương sẽ mắng bọn họ, nhưng bọn họ không thể nói dối.

Tiểu Bảo Châu: “Em đi nói!"

Là cô bé ấn cái kênh này.

Tiểu Bảo Sơn vội giữ chặt em gái, kiên định: “Anh là anh trai Cậu bé đi vào phòng để quần áo, lúc này Tiểu Bảo Châu cũng theo sau, Bảo Sơn sợ em gái bị trách cứ, vội nói: “Chị Khương, vừa rồi bọn em xem TV, TV có tiếng vang lên, không biết, không biết có phải bọn em phá hỏng rồi hay không..."

Đứa bé nắm lấy vạt áo của mình, cẩn thận nhìn Khương Việt.

Khương Việt: “Có tiếng vang? Không sao đâu, chắc là do tín hiệu không tốt thôi, cái này không dễ hư vậy đâu"

Tiểu Bảo Sơn: “? ??"

Tín hiệu?

Đó là cái gì?

Nhưng nhìn dáng vẻ đương nhiên của Khương Việt, Tiểu Bảo Sơn lại nắm tay em gái trở về, cậu bé nói: “Có vẻ như là không quan trọng"

Tiểu Bảo Châu gật đầu, cô bé ngẩng đầu nhìn thời gian, nói: “11 giờ 1"

5Ngày hôm qua học cách nhận biết thời gian, hôm nay cô bé lập tức biến thành con chim đỗ quyên nhỏ, báo thời gian.

Tiểu Bảo Sơn: “Đúng rồi.

Tuy cậu bé không phải lúc nào cũng là con chim đỗ quyên, nhưng trong lòng vẫn luôn tự nói thời gian.

Hai đứa bé một lần nữa ngồi xuống, lúc này quảng cáo đều kết thúc rồi, lại bắt đầu tin tức, đang nói gần đây giá thịt heo có sự tăng nhẹ.

Tiểu Bảo Châu chân thành nói: “Quả nhiên lúc nào cũng vậy, heo đều rất quan trọng, ăn thịt cũng đều rất quan trọng"

“Vậy là chắc chắn rồi"

Tiểu Bảo Sơn: “Ai mà không thích ăn thịt"

Mấy đứa bé nghiêm túc xem tin tức, cho dù xem không hiểu, mấy đứa nhỏ vẫn rất nhiệt tình. Mà ở bên này, bọn họ sửa sang quần áo xong rồi, Khương Việt nói: “Có mấy bộ quần áo nếu không hợp, chị có thể sửa lại một chút"

Thích Ngọc Tú gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.

“Cảm ơn cái gì chứ, dù sao thì chúng tôi cũng không mặc, không cần suy nghĩ nhiều” Khương Việt cười đáp.

1050 chữ

0.11711 sec| 2394.039 kb