Nghĩ lại, đây cũng không phải nhà của mình, Thích Ngọc Tú lại nói: “Khoan đã, từ từ hẵng đi, tối qua ngủ muộn, mẹ đoán bọn họ vẫn chưa dậy"

Đang nói chuyện thì nghe được tiếng mở cửa, Khương Việt ở phòng bên cạnh, cô ấy loáng thoáng nghe được bọn họ nói chuyện, cô ấy nói: “Chị Thích, có thể phiền chị làm bữa sáng không?"

Cô ấy ngáp dài: “Tôi thật sự không có tinh thần.....

Thích Ngọc Tú: “Được"

Cô vội vàng mặc quần áo, ăn ở miễn phí quả thật rất ngại, chỉ có lúc làm việc Thích Ngọc Tú mới vui vẻ.

Tiểu Bảo Sơn cũng vội mặc quần áo, nói: “Con với mẹ cùng nhau làm việc, con tới hỗ trợ Thích Ngọc Tú bật cười, nói: “Tốt.

Cả nhà mặc quần áo xong xuôi đi ra, thấy Khương Việt cũng đã thay quần áo, cô ấy nói: “Tôi làm cùng chị. Sáng nay tôi định ngủ nhiều một chút, nào ngờ liên tiếp có vài cuộc điện thoại, tôi cũng tỉnh giấc. Muốn ngủ nướng một chút cũng thật khó khăn Thích Ngọc Tú: “Công việc của cô còn rất vội."

Đầu tóc Khương Việt rối tung, quả thật đúng là người không có tinh thần, quầng thâm mắt rất lớn: “Trước kia không vội, thời điểm không tốt, một tháng mới thu vào được bảy tám ngàn. Thời điểm tốt thì tới mấy vạn...... Lần này tôi hoàn toàn chiếm tiện nghi của nghệ thuật tổng hợp, công việc rất nhiều"

Thích Ngọc Tú: “Tôi không hiểu công việc của cô.

Khương Việt: “Thật ra cũng không khó hiểu, chính là tham gia nghệ thuật tổng hợp. Các người có tin không, mới 8 giờ sáng, tôi đã nhận được điện thoại. Bây giờ cũng chưa đến thời gian đi làm, kết quả mọi người lại nói, bọn họ làm suốt đêm. Thật sự xã súc quá khó khăn Tiểu Bảo Châu tò mò nghiêng đầu, nói: “Chị Khương, xã súc là cái gì?"

Khương Việt: “...... Chính là vì kiếm tiền, công việc vất vả không có nghỉ ngơi.

Tiểu Bảo Châu: “A, em đã hiểu.

Cô bé gật đầu: “Chúng ta đều là xã súc, mẹ em cũng là xã súc, mỗi ngày mẹ em cũng rất bận"

Thích Ngọc Tú mỉm cười.

Khương Việt: “Theo lý là như vậy, nhưng thật ra cũng không thể nói như vậy"

Tiểu Bảo Châu ngơ ngác, Khương Việt mỉm cười, xoa đầu cô bé và nói: “Ái chà, chị chính là cảm thấy em rất đáng yêu.

Tiểu Bảo Châu gật đầu: “Em và chị nghĩ giống nhau đó, em cũng cảm thấy em rất đáng yêu.

Khương Việt bật cười, bế Tiểu Bảo Châu lên, nói: “Đúng"

Tiểu Bảo Nhạc nhìn chị gái được ôm lên, ngưỡng mộ, nhóc con cũng dang tay ra và nói: “Chị Khương, ôm một cái"

Mặc dù mới quen biết không lâu, nhưng trẻ con phân biệt được ai là người tốt, thằng bé lắc lắc cánh tay mình, nói: “Ôm một cái.

Tiểu Bảo Châu trợn tròn mắt, nói: “Tiểu Bảo Nhạc, em là người xấu, em là người cướp đoạt.

Tiểu Bảo Nhạc làm nũng: “Chị ơi, em cũng muốn được ôm lên cao.

Khương Việt: “Được, được, được, ôm em Cô ấy buông Tiểu Bảo Châu xuống, từng cái ôm, trong lòng vui rạo rực: Ái chà chà, không ngờ chị đây được hoan nghênh và yêu thích như vậy, hì hì.

Cô ấy nói: “Thật đúng là quá khó cho chị, lại được yêu thích như vậy"

Thích Ngọc Tú: “Phốc!"

Thật ra cũng có thể hiểu được, tại sao Khương Việt thích Tiểu Bảo Châu, thật ra bọn họ có điểm giống nhau, đều rất thích cái đẹp, đều rất thích được khen, mặc dù Tiểu Bảo Châu còn nhỏ, nhưng cũng rất mê cái đẹp. Hơn nữa, còn rất tự tin.

Đây là tối qua Thích Ngọc Tú học được vài từ mới— tự tin.

Dù chưa thật sự hiểu rõ từ này, nhưng cô có thể đảm bảo từ này tuyệt đối có thể dùng cho Tiểu Bảo Châu.

Mà Khương Việt cũng có chút như vậy.

Cô nói: “Bữa sáng làm món gì đây? Mọi người muốn ăn gì?"

Khương Việt: “Chiên mấy cái trứng đi, bây giờ tôi đói có thể ăn hết một con trâu, một người hai cái đi."

Thích Ngọc Tú: “Được"

Vốn dĩ bọn họ chưa từng ăn qua trứng gà chiên, trứng gà là thứ tốt, không thể lãng phí!

Nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng Thích Ngọc Tú thật sự biết phải làm như thế nào.

Lần trước bọn họ vào trong thành xem phim, mua cơm có một cái trứng gà chiên, cho nên Thích Ngọc Tú biết được.

Cô bắt đầu đổ dầu, Khương Việt ở bên cạnh nói: “Không đủ, còn chưa đủ, lại thêm......"

Khương Việt: “Chị Thích, chị cho quá ít sẽ cháy nồi, cho nhiều một chút cũng không sao, nếu không để tôi làm đi"

Thích Ngọc Tú ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: “Tôi làm được, cô đi rửa mặt đi"

Thật ra Khương Việt không đi rửa mặt, ngược lại đi ôm mấy hộp sữa chua, đặt trên bàn cơm.

Lúc này Hứa Đình cũng đi lên, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, tôi dậy muộn.

Cô ấy lập tức bận việc, chuẩn bị 6 cái đĩa, sau đó nướng bánh mì, cô ấy và Khương Việt ở cùng nhau, cũng không phải người thích nấu cơm, cho nên ăn tương đối đơn giản. Mấy người họ ngồi vào bàn ăn, Khương Việt nói: “Tôi nhìn qua rồi, tuyết rất dày, có thể cao hơn mắt cá chân, thật sự không an toàn, hôm nay đừng đi, ở thêm một ngày nữa đi.” Thích Ngọc Tú vội lắc đầu: “Không được không được, chúng tôi đi đường núi, mặc dù tuyết lớn, nhưng cũng không tới mức nghiêm trọng như vậy, có thể về nhà. Chúng tôi cứ mãi không về nhà, lỡ như có người tới tìm mà không có thì lại không tiện. Hơn nữa, các cô cũng có công việc riêng, chúng tôi không thể quấy rầy thêm nữa, sau này có cơ hội thì lại nói đi"

1081 chữ

0.10032 sec| 2393.156 kb