Khương Việt: “Thêm nửa ngày hay một ngày cũng không ảnh hưởng gì?

Thích Ngọc Tú: “Thật sự không cần, tối qua cô đã chiêu đãi chúng tôi, chúng tôi thật sự rất vui"

Ba đứa bé cũng gật đầu phụ họa. Khương Việt do dự một lát rồi nói: “Nhưng mà tuyết như vậy tôi thật sự không yên tâm...” Thích Ngọc Tú: “Chúng tôi quen rồi, hơn nữa, chúng tôi đã biết cô ở đây, sau này nếu thời tiết tốt, chúng tôi lại tới thăm"

Cuối cùng Khương Việt cũng cười nói: “Được. Nhưng mà lần gặp sau, chính là sang năm, năm nay tôi sẽ không ở đây"

Cô ấy giải thích: “Tôi phải đến Bắc Kinh, chắc trong năm nay không thể trở lại. Dù năm nay tôi cũng về nhà ăn tết, cho nên muốn gặp lại mọi người chắc phải sang năm trở lại, Nghĩ như vậy, thời gian còn khá dài, Khương Việt đưa tay xoa đầu Tiểu Bảo Châu, nói: “Các bạn nhỏ, nhớ đến nha” Mấy anh em Tiểu Bảo Châu vội gật đầu, ngoan ngoãn đáp dạ.

Khương Việt nói: “Nếu các người phải đi, tôi cũng không giữ các người, nhưng mà ăn cơm trưa rồi đi. Chị Thích, tôi có ít quần áo không mặc đến, nếu chị không chê thì lấy về đi. Tôi cảm thấy quần áo của tôi, chị có thể mặc vừa đấy......” Thích Ngọc Tú: “Được, cảm ơn cô.

Trải qua khoảng thời gian làm buôn bán này và cuộc trò chuyện tối hôm qua, Thích Ngọc Tú cũng hiểu được, hiện tại là không lo ăn không lo mặc. Chỉ chia ra tốt và không tốt, không có đói và không đói, có quần áo và không có quần áo. Gia đình nghèo nhất cũng có quần áo để mặc.

Những người rách nát trên đường đều là cố ý làm bộ lừa tiền.

Thử nói xem như vậy có đáng hận hay không.

Thích Ngọc Tú thật sự không thể lý giải.

Bởi vì biết Khương Việt không mặc là thật sự không mặc, Thích Ngọc Tú mới không do dự mà đồng ý.

Hứa Đình: “Tôi cũng có một ít, chờ tôi lấy ra. Rất nhiều quần áo lúc mua cảm thấy mình mặc vào sẽ giống như một nàng tiên, đến khi mua về nhà rồi lại cảm thấy mình mặc vào giống như khoác cái bao tải, xấu chết đi được. Năm rồi tôi giống như con kiến chăm chỉ tha quần áo về tổ. Bây giờ đúng lúc, mấy món đồ đó có chỗ dùng rồi. Chị mà lấy đi thì tôi càng vui vẻ, đây mới thật sự là tận dụng” Hứa Đình cũng sợ Thích Ngọc Tú ngượng ngùng, nói xong thì thở dài một hơi. Thích Ngọc Tú mỉm cười: “Vậy cảm ơn cô.

Nhưng mà, thật sự không phải Khương Việt và Hứa Đình cố ý đem quần áo cho Thích Ngọc Tú, mà là thật sự không thể nào mặc được.

Ví dụ như Khương Việt mua một cái váy len, lúc mua cô ấy cảm thấy mình mặc cái này sẽ giống như một thiếu nữ thời phong kiến, nhưng mặc vào thì lại trở thành một bác gái. Cô ấy quyết định bỏ sang một bên, nói: “Tôi cũng không biết chị có thể mặc hay không, chị lấy về đi. Nếu không thể mặc được, làm giẻ lau cũng tốt. Thích Ngọc Tú: “...... Tốt như vậy, sao phải làm giẻ lau.

Hai người tìm một vòng, lại ra một đống lớn quần áo, Tiểu Bảo Châu vẫn luôn theo sau quan sát, chân thành cảm thán: “Các chị lấy nhiều quần áo quá.

Khương Việt: “Tủ quần áo của con gái lúc nào cũng thấy thiếu mà, đây là bình thường. Đợi khi em lớn lên cũng sẽ mua rất nhiều quần áo.

Tiểu Bảo Châu không nhịn được, đưa tay cầm lên một cái váy màu đỏ. Ướm lên trên người, đầu tóc cũng chưa chải, đã lộn xộn như vậy lại còn nghĩ mình đẹp.

“Em mặc có đẹp không?"

Khương Việt, Hứa Đình, Thích Ngọc Tú:

Ba người như cô bé mặc cái này còn rộng đó.

Tuy Khương Việt không phải người cao lớn cường tráng, nhưng cũng 1 mét 65 – 1 mét 66.

Cô bé này nhỏ người, nhưng lòng mê cái đẹp lại rất lớn.

Khương Việt cười nói: “Em cầm mà múa chơi đi, cái này không thế nào mặc được, cảm giác các người không dùng được. Đây là lúc chị đi học tham gia biểu diễn vũ đạo nên mới mua. Chất liệu cũng không tốt, chị vốn dĩ định giữ cái này làm kỷ niệm, nhưng càng ngày càng cảm thấy nó chiếm chỗ. Cái váy không thể mặc này không xứng để trong tủ quần áo"

Lúc này, mấy phụ nữ và con gái trước mặt hết chỗ nói rồi.

Tiểu Bảo Châu được Khương Việt nói như vậy, vui vẻ ôm lấy váy áo, đi vào phòng vệ sinh, cô bé nhìn trái nhìn phải, sau đó dọn ghế lại, bò lên trên ghế, đứng nhìn vào gương khoa tay múa chân một chút.

“Mình mặc vào nhất định là đẹp"

Cô gái nhỏ này chính là quen thuộc với Khương Việt, bằng không tuyệt đối sẽ không thả lỏng như vậy.

Tiểu Bảo Châu soi gương tự luyến đủ rồi, lại ôm váy trở về, lúc này bọn họ đã xếp vào túi. Khương Việt: “Tôi bỏ vào cho mọi người mấy cái túi, bằng không cái này chịu không nổi. Mấy món đồ này hư thì không có, nhưng không thực dụng. Dùng nhiều thì thật đúng là phá hoại môi trường” một chút tri thức mới.

Đây lại là Tiểu Bảo Châu nghiêm túc không nói lời nào.

Bọn họ ở bên kia không có bao nilon, mọi người đều không cần cái này.

Thật sự thì lúc bao nilon trở nên phổ biến là sau thập niên 80. Vào những năm 80, mọi người vẫn cầm theo giỏ rau mua đồ ăn. Bao nilon này là món đồ vô cùng hiếm lạ. Rất khó có được.

Sau này, mới dần dần xuất hiện nhiều một chút.

Tuy nhiên bây giờ, cái này lại biến thành sát thủ phá hoại môi trường, ống hút trà sữa đều phải đổi thành giấy.

1119 chữ

0.04373 sec| 2423.984 kb