Đúng vậy, vốn dĩ lúc ở nhà, đôi khi gần sáng cô bé đều cảm giác hơi lạnh một chút, tỉnh lại rồi tiếp tục ngủ.
Nhưng tối hôm qua, hoàn toàn không có.
Cô bé vẫn luôn ngủ rất ngon.
Bây giờ trong ổ chăn còn nóng hổi, Tiểu Bảo Châu thỏa mãn nhếch khóe miệng.
Nhà chị Khương thật sự rất tốt, bức màn rắn chắc, che được ánh mặt trời, Tiểu Bảo Châu bò tới cửa sổ, nhẹ nhàng kéo ra một khe hở, lúc này trời đã sáng rồi.
Ngoài cửa sổ, tuyết lớn đã ngừng rơi, nhưng có thể thấy tối qua đã có một trận tuyết lớn, bây giờngoài cửa sổ đều trắng xoá một mảnh.
Chị Khương biết tuyết lớn rơi thật sự rất vui vẻ, nhưng kỳ thật thay, Tiểu Bảo Châu biết, mùa đông có tuyết lớn, người trong thôn rất khổ sở. Không chỉ là nhà bọn họ, mọi người đều khổ sở. Tiểu Bảo Châu thật sự hy vọng thời gian có thể trôi qua nhanh một chút.
Như vậy, bọn họ có thể sớm được sống những ngày tháng tốt đẹp.
Tuy nhiên, cô bé lập tức lại biết mình đang suy nghĩ miên man. Thời gian sao có thể trôi nhanh Không có khả năng Tiểu Bảo Châu cong cong khóe miệng - ục ục.
Bụng cô bé kêu lên, Tiểu Bảo Châu cảm nhận được chiếc bụng đói. Rõ ràng tối hôm qua cô bé đã ăn rất nhiều thứ, cô bé quấn chăn, ôm đầu gối, ngồi bên cửa sổ.
“Em gái?"
Bảo Sơn thức dậy thì thấy Bảo Châu ngồi co ro như con thú nhỏ.
Cậu bé tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?"
Tiểu Bảo Châu: “Không có gì, em đang xem cảnh tuyết ngoài cửa sổ.
Tiểu Bảo Sơn: “Đừng có nhìn chằm chằm như thế"
Mặc dù bọn họ đều đã quen, nhưng nhìn tuyết chằm chằm trong một thời gian dài cũng không tốt, những người lớn tuổi trong thôn bọn họ đã từng nói, có vài người nhìn tuyết trong thời gian dài, đôi mắt xảy ra vấn đề.
Cậu bé thấp giọng: “Đôi mắt rất dễ xảy ra vấn đề. Nhìn tuyết thời gian dài sẽ xảy ra vấn đề, nhìn chằm chằm vào vòi hoa sen thời gian dài cũng sẽ xảy ra vấn đề, đôi mắt sẽ trở nên yếu ớt. Tiểu Bảo Châu bật cười khanh khách.
Cô bé xê dịch cái mông nhỏ, nói: “Anh lại đây ngồi"
Tiểu Bảo Sơn cũng mặc kệ chăn của mình, tiến đến túi ngủ của Tiểu Bảo Châu, Tiểu Bảo Châu đem chăn chia cho cậu bé một ít, hai đứa bé xếp hàng ngồi, sau đó cùng khoác chăn.
Tiểu Bảo Sơn khoe cái áo ngủ nhung màu xanh biếc có hình san hô cho Tiểu Bảo Châu xem: “Em xem, cái này vừa mềm vừa thoải mái, tối hôm qua anh mặc ngủ, cảm thấy rất ấm áp"
Tiểu Bảo Châu không phục: “Em cũng có nha, cái này của em cũng thoải mái. Anh xem, còn có dâu tây nhỏ đáng yêu.
Tiểu Bảo Sơn: “Cái của anh là cá nhỏ"
Hai người hiếm khi có áo ngủ mới, Tiểu Bảo Sơn nhỏ giọng nói: “Chị Khương nói, áo ngủ này là tặng cho chúng ta, đợi đến khi chúng ta về nhà, anh cũng muốn mặc nó để đi ngủ mỗi tối."
Cậu bé suy nghĩ rồi nói: “Anh mặc rồi, đợi khi anh trưởng thành, Bảo Nhạc cũng lớn hơn, quần áo này còn có thể cho Bảo Nhạc"
Tiểu Bảo Châu gật đầu: “Cái này của em cũng có thể, vậy là Bảo Nhạc sẽ có hai bộ. Bộ của em là đáng yêu nhất, cái này của em chính là dâu tây nhỏ.
Ục ục.
Tiểu Bảo Sơn cúi đầu nhìn cô bé, nói: “Em đói bụng"
Tiểu Bảo Châu: “Vâng"
Khuôn mặt cô bé đỏ bừng, nhẹ nhàng nói: “Vậy anh không đói bụng sao?"
Cô bé nghiêng đầu nhìn, nhỏ giọng nói: “Mẹ còn ngủ Bảo Sơn hiểu chuyện: “Không cần đánh thức mẹ"
Hai đứa bé lắng tai nghe, bên ngoài cũng không có âm thanh, có thể thấy chị Khương và chị Hứa cũng chưa dậy.
Hai đứa nhóc đói bụng không biết làm sao, thật ra trước kia bọn họ cũng thường xuyên bị đói, nhưng khoảng nửa năm trở lại đây thì không có, hôm nay đột nhiên lại cảm nhận được cảm giác này, thật sự đã rất lâu rồi.
Nhưng mà không phải là không thể chịu được, nhịn một chút cũng không sao.
Tiểu Bảo Châu vỗ vỗ lông xù trên áo ngủ, quay sang nói với Bảo Sơn: “Chúng ta nhịn chút đi.” Tiểu Bảo Sơn do dự một lát rồi nói: “Anh cảm thấy, có lẽ chúng ta không cần chịu đựng"
Cậu bé nhỏ giọng nói: “Trong ngăn tủ có đồ ăn vặt.
Đôi mắt Tiểu Bảo Châu lập tức sáng lên: “Được đó"
Thích Ngọc Tú đang ngủ, nhưng cũng loáng thoáng nghe được tiếng “răng rắc răng rắc”,...... âm thanh gì vậy?
Đây là Thích Ngọc Tú mơ mơ màng màng, cảm thấy âm thanh này rất quen tai, nhưng mà rốt cuộc là cái gì thì lại nghĩ không ra.
Là cái gì?
Đột nhiên, cô lập tức bừng tỉnh Đây là... Chuột!
Nhưng mà nếu nghe kĩ thì hình như cũng không phải là âm thanh của chuột.
Thích Ngọc Tú hơi ngồi dậy, cô vừa quay đầu nhìn về phía âm thanh, chỉ là, vừa nhìn thấy thì khóe miệng run rẩy.
Ba đứa con nhà cô, đang tụ tập thành một đoàn, ngồi xổm trong một góc ăn quả khô.
“Mẹ ơi, mẹ dậy rồi......"
Tiểu Bảo Châu làm nũng: “Là bọn con đánh thức mẹ sao?"
Thích Ngọc Tú: “Các con đang làm gì?"
Tiểu Bảo Châu: “Ăn ạ"
Thích Ngọc Tú nghiêm túc nói: “Trạng thái hiện tại của các con, đúng là rất giống mẹ khi còn nhỏ nghe được chuyện quỷ"
Thích Ngọc Tú là từ trẻ con mà lớn lên, mà anh em Tiểu Bảo Châu, cũng là trẻ con. Bọn họ đều nghe qua, mấy đứa bé nghĩ đến chuyện xưa ăn ngón tay, yên lặng buông đồ ăn xuống.
Mẹ hù dọa người khác.
Thích Ngọc Tú đứng dậy: “Tới đây, lại đây mặc quần áo, sau đó ra ngoài xem thử"
1062 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo