Khương Việt: “Chị nói xem sao chị lại ngay thẳng như vậy"
Thích Ngọc Tú mỉm cười, nói: “Người chồng quá cố của tôi từng nói, chúng ta làm người thì phải lỗi lạc. Cho nên, hiện tại tôi đã có tiền, đương nhiên không thể lấy của cô. Cô không thấy cả nhà chúng tôi đều mập mạp hay sao? Chúng tôi nỗ lực, cố gắng vươn lên bằng chính đôi tay của mình thì tốt hơn."
Khương Việt nhìn Thích Ngọc Tú thật lâu, đột nhiên bật cười: “Chị nói cũng đúng"
Thích Ngọc Tú thấy Khương Việt không còn kiên trì, thở phào nhẹ nhõm nói: “Tôi đã gặp qua những chuyện may mắn.
Khương Việt: “Xem ra tình cảm của vợ chồng anh chị nhất định là rất tốt.
Thích Ngọc Tú lập tức kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên, chúng tôi chính là tự do yêu đương"
Khương Việt và Hứa Đình phụt cười, bọn họ đều cho rằng Thích Ngọc Tú cố ý nói giỡn. Việt: “Thật ngưỡng mộ chị nha. Tôi 25 tuổi rồi mà vẫn là cẩu độc thân"
Khương “Cái gì! !!” Thích Ngọc Tú khiếp sợ nhìn thiếu nữ trước mặt, lắp bắp nói: “Cô, cô, cô, cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Khương Việt: “25 tuổi, tôi nhỏ hơn chị 2 tuổi.
Thích Ngọc Tú ôm ngực, cảm thấy cuộc sống của mình có những chuyện thật khó tin, bọn họ mà chỉ hơn kém có 2 tuổi? Nếu nói bọn họ hơn kém nhau 10 tuổi thì còn có người tin đấy.
Thích Ngọc Tú: “Tôi vẫn luôn cho rằng cô mới 18,19 tuổi......"
Lớn hơn nữa, cô cũng chưa từng nghĩ. Khương Việt: “Cái gì!"
Vừa rồi là Thích Ngọc Tú khiếp sợ, bây giờ lại là Khương Việt, sau khi khiếp sợ thì cô ấy cười ha ha, kiêu ngạo mà nói: “Thật vậy chăng? Thật sự thật vậy chăng? Chị thật sự cảm thấy tôi không đến 20 sao? Ha ha ha ha, tôi rất vui đấy"
Thích Ngọc Tú: “Cái này thì có gì lạ sao? Cô vừa trắng trẻo lại còn trẻ, vốn dĩ trông cô còn rất nhỏ tuổi"
Khương Việt:
Tôi cảm thấy thoả mãn ghê, ưu điểm lớn nhất của người trong nhà chị chính là thích nói thật"
Tiểu Bảo Châu nói cô ấy là yêu tinh, mà mẹ Tiểu Bảo Châu lại nói cô ấy 18 tuổi.
Hì hì hì!
Thật là thích nói lời thật lòng Hứa Đình: “Tôi thì sao?"
Lúc này, Thích Ngọc Tú không dám nói, cô nhỏ giọng: “Hai người không phải bằng tuổi nhau sao?"
Hứa Đình: “Tôi 24, mới tốt nghiệp đại học nửa năm trước.
Vốn dĩ ở trong mắt chị Thích, cô ấy cũng 18, ha ha.
Thích Ngọc Tú thật không ngờ, bọn họ chỉ nhỏ hơn mình một chút, cô cho rằng là nhỏ hơn rất nhiều.
“Các cô lớn lên cũng quá trẻ đi Tuy nhiên, cô chợt nghĩ lại lời Hứa Đình nói, cô nói: “Cô cũng từng học đại học sao?"
Hứa Đình: “Tôi học ở địa phương, cũng không phải đại học gì tốt.
Thích Ngọc Tú lại nhìn Khương Việt, Khương Việt: “Tôi học đại học Bắc Kinh, cũng đã tốt nghiệp rồi."
Thích Ngọc Tú cảm thấy sau này mọi người đều là sinh viên.
Ngón tay cô bấm vào lòng bàn tay, trong lòng suy đoán liệu có phải người trẻ tuổi đều từng học đại học hay không.
Lúc cô bán khoai lang nướng, cảm giác người lớn tuổi thì không có, nhưng người trẻ tuổi giống như thật sự đều đọc qua rất nhiều sách.
“Tôi không đọc qua nhiều sách, tuy nhiên, gần đây tôi cũng cố gắng học tập"
Khương Việt gật đầu: “Học thêm một chút là tốt, cho dù là bọn nhỏ hay là chị Thích đây, thật sự đều nên học nhiều một chút, học không phải vì để có bằng cấp, mà là thật sự học được tri thức, làm giàu vốn hiểu biết của bản thân, điều này quan trọng hơn tất cả. Bây giờ cũng không phải thập niên 80 lúc mới cải cách mở cửa, có rất nhiều cơ hội. Lúc ấy không có học vấn còn có thể kiếm tiền. Nhưng bây giờ, không đọc sách thật sự không được. Thích Ngọc Tú vội nói: “Thập niên 80, thật sự dễ làm giàu sao?"
Khương Việt cười nói: “Không phải có câu nói chỉ cần đứng ở đầu gió, heo cũng có thể cất cánh ư.
Thập niên 80, thập niên 90, chính là cái đầu gió kia đấy.
Thích Ngọc Tú chớp mắt: “Vậy......"
Thích Ngọc Tú nói chuyện phiếm với Khương Việt và Hứa Đình, mặc dù cô không dám chủ động hỏi qua tình hình, nhưng vẫn thu hoạch được rất nhiều.
Ba người nói chuyện phiếm đến gần sáng. Rất nhiều năm sau này, mỗi lần Thích Ngọc Tú nhớ lại lần nói chuyện này, đều cảm thán mình được lợi không ít. Cô không chỉ biết xã hội phát triển rất nhiều, thậm chí còn hiểu rất nhiều “tri thức”. Có lẽ, những cái đó không thể gọi là tri thức, chỉ có thể nói là một hình thức sinh hoạt hay là lý tưởng và thái độ sống của con người. Nhưng đúng là này đó đã ảnh hưởng đến Thích Ngọc Tú rất nhiều. Nó khiến cô từ một người phụ nữ không có văn hóa, chỉ có thể sống một cách buồn bã biến thành một người phụ nữ có tư tưởng. Ngay cả khi ngủ mà cô cũng mơ thấy mình có rất nhiều tri thức.
So với Thích Ngọc Tú, đêm nay, anh em Tiểu Bảo Châu ngủ thật ngon.
Sáng sớm, cô gái nhỏ thức dậy, cô bé dụi mắt, ngồi dậy, cái chăn ấm áp và căn phòng khiến cô bé có chút hoang mang, định thần lại một chút, cô gái nhỏ mới nghĩ đến, tối hôm qua mình ở trong nhà chị Khương.
Cô bé vuốt ổ chăn lúc này còn ấm, hiểu được đây là bởi vì bọn họ dùng “thảm điện”, mặc dù nằm trên giường ấm áp, nhưng chị Khương vẫn dùng thảm điện, cô ấy nói nếu không dùng thì gần sáng sẽ rất lạnh.
1092 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo