Đôi mắt Thích Ngọc Tú sáng long lanh.
Bảo Châu và Bảo Nhạc rất giống cô.
Thích Ngọc Tú: “Tôi 27, sang năm là 28 rồi. Khương Việt: “Gì?"
Hứa Đình cũng ngây người.
Cô ấy không nhịn được mà nói: “Vậy sao trông chị lại già như vậy?"
Nói xong câu này, cô ấy cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô ấy vội giải thích: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi......"
Thích Ngọc Tú cười nói: “Có gì đâu, đây là do các cô khách sáo.
Khương Việt bẻ ngón tay: “Chị 27..... ? Mà không đúng! Tiểu Bảo Châu nhà chị không phải 6 tuổi sao? Chị sinh cô bé lúc 21 tuổi"
Thích Ngọc Tú gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi sinh con bé lúc 21 tuổi"
Khương Việt kinh ngạc: “Chính chị nói chị đã kết hôn nhiều năm mà không..."
Thích Ngọc Tú: “Tôi đã kết hôn nhiều năm! Mười sáu tuổi thì tôi kết hôn.
Khương Việt: “WTF?
Hứa Đình: “WTF + 1"
Hai người đều sợ ngây người, bọn họ nhìn Thích Ngọc Tú, một lúc lâu sau, Khương Việt mới nói:
“Mười sáu tuổi, cũng chưa đủ tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật mà..... Thích Ngọc Tú lại gật đầu: “Trong thôn chúng tôi đều kết hôn ở tuổi này, đãi tiệc rượu kết hôn trước, đợi đến khi đủ tuổi rồi đi lấy giấy chứng nhận Lông mày Khương Việt nhíu lại đến mức có thể kẹp chết được cả ruồi bọ, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thật là, con mẹ nó......” Thật sự không phải cô ấy muốn nói lời thô tục, nhưng cô ấy không kiềm chế được.
Hứa Đình ở bên cạnh lại im lặng không lên tiếng, cảm thấy mình thật may mắn khi không sinh ra ở một nơi nghèo như vậy.
Cả bầu không khí trầm mặc, một lúc lâu sau, có vẻ như Khương Việt tiêu hóa được một chút những lời của Thích Ngọc Tú, cảm thấy trong lòng như có hàng vạn con ngựa đang chạy như điên, thật sự cô ấy chỉ muốn thốt ra những lời thô tục.
“Thật đúng là càng ở trong núi thì càng nghèo khổ, càng ngu muội vô tri. Khương Việt không định nói như vậy, nhưng ngoài nói như vậy ra, cô ấy cũng không biết phải nói gì nữa. Khương Việt hít một hơi thật sâu, kéo tay Thích Ngọc Tú và nói: “Chị Thích, tôi biết tôi chỉ có thể nói chứ không trải qua, nhưng mà hãy cố gắng dành dụm tiền rời khỏi ngọn núi ấy đi. Tôi hy vọng chị có thể đồng ý để tôi trợ cấp cho Bảo Sơn và Bảo Châu một ít tiền đi học. Thấy Thích Ngọc Tú muốn từ chối, Khương Việt liền ngăn cô lại: “Chị nghe tôi nói"
Cô ấy nghiêm túc nói: “Bọn nhỏ còn bé, mỗi năm tôi trợ cấp 5000 đồng tiền, nhất định có thể đủ cho bọn nhỏ đi học. 5000 đồng tiền đối với tôi mà nói, chỉ là con trâu mất sợi lông. Nhưng đối với bọn nhỏ mà nói, thật sự có thể thay đổi vận mệnh. Tôi nói câu này, có lẽ chị không thích nghe, nhưng tôi nhất định phải nói. Mọi người ở nơi thâm sơn cùng cốc, bọn nhỏ không được đi học, xem như cuộc đời kết thúc rồi. Tôi không muốn nhìn thấy Tiểu Bảo Châu đáng yêu như vậy mà mới 16,17 tuổi đã phải kết hôn, sau đó mới hai mươi mấy tuổi đã phải bận lòng rằng mình có sinh được con hay không. Thật sự là biến mẹ hết đi. Hai mươi mấy tuổi, rõ ràng vẫn chỉ là một cô gái bé bỏng. Ngu muội như vậy sẽ huỷ hoại một đời người"
Thích Ngọc Tú không ngờ Khương Việt lại phản ứng mạnh như vậy, nhìn Hứa Đình ở bên cạnh, quả nhiên cũng đang oán giận, dường như không thể nào giải thích được.
Cô do dự một chút rồi nói: “Về chuyện đi học, thật sự là tôi có tiền, sang năm tôi sẽ đưa bọn nhỏ đi. Không cần cô cho tôi, không có công thì không dám nhận thưởng, tôi không thể nhận tiền của cô."
Cô suy nghĩ và nói: “Chúng tôi kết hôn năm 16,17 tuổi, thật sự là sớm sao?” Khương Việt và Hứa Đình lập tức gật đầu, nói: “Đó là đương nhiên rồi, 18 tuổi mới thành niên, 20 tuổi mới đủ tuổi kết hôn theo quy định, chị nói chị kết hôn lúc 16 tuổi là không sớm sao? 16 tuổi là quá sớm. Hơn nữa lúc này, cả người đều chưa phát triển toàn diện cả về thể chất lẫn tinh thần. Với lại, mẹ chồng chị cũng thật sự không phải người tốt, thật ra hai mươi mấy tuổi không sinh được con là bình thường! Tôi cứ nghĩ chị kết hôn mười năm, hơn 30 tuổi rồi vẫn chưa có con mới náo loạn như vậy. Kết quả thế nào? Chị mới kết hôn mấy năm, chưa đến 20...... Tôi cảm thấy ban đầu chị không sinh con chính là do tuổi còn quá nhỏ"
Thích Ngọc Tú kinh ngạc mở to mắt, đây là lần đầu tiên cô nghe nói, 20 tuổi mới đủ tuổi kết hôn.
“Chị Thích, chị có định dọn đi hay không? Cho dù tìm công việc đơn giản, cũng tốt hơn là ở trong núi"
Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Trước nay tôi chưa từng nghĩ đến điều này, tôi có điểm khó xử của mình, đợi sau này bọn nhỏ lớn, chúng ta lại nói tiếp, bây giờ thật sự tôi không nghĩ tới. Khương Việt và Hứa Đình liếc mắt nhìn nhau, sau đó khẽ thở dài.
“Vậy tôi trợ cấp tiền, chị không thể không nhận, không phải tôi trợ cấp cho chị, là trợ cấp cho Bảo Châu và Bảo Sơn"
Thích Ngọc Tú cũng không biết từ chối thế nào, chỉ nói: “Thật sự tôi không thể nhận, tôi có tiền cho bọn nhỏ đi học, làm sao có thể lấy tiền của cô? Nếu không có thì tôi nguyện nhận sự trợ giúp của cô, nhưng bây giờ thật sự không được"
1066 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo