Tiểu Bảo Châu nghiêng đầu nhìn bồn tắm, nước trong bồn đã chuyển sang màu đỏ, cô bé nói một cách chân thành: “Giống như máu Thích Ngọc Tú: “Máu không thể đậm như cái này được.
Hai mẹ con rất tò mò về cái muối tắm này, tuy rằng Tiểu Bảo Châu cứ nhắc mãi nó giống cái này giống cái kia, nhưng mà cả người đã nhanh chóng vùi xuống nước, chỉ phát ra những âm thanh nho nhỏ, thật sự rất vui vẻ: “Mẹ ơi, tắm như thế này thật là kỳ lạ.
Thích Ngọc Tú: “Mùa đông chúng ta không có phương tiện tắm rửa đặc biệt, bây giờ đến đây cũng coi như là được tận hưởng rồi. Cho con bơi một lát, mẹ sẽ tắm rửa sạch sẽ cho con.
Tuy rằng kế bên nhà bọn họ có một suối nước nóng nhỏ, nhưng mùa đông tắm rửa cũng không dễ dàng như vậy, không lưu ý một chút rất dễ bị cảm.
Người bị cảm sẽ rất khó chịu và lạnh, ở chỗ này lại không có cảm giác như vậy, cái nhà này thật sự rất ấm áp, không hề chịu một chút ảnh hưởng nào từ bên ngoài.
Tiểu Bảo Châu tắm xong, lặng lẽ thay quần áo mới, quần áo mới mềm mại, có màu hồng phấn và có hình quả dâu tây nhỏ.
Chất liệu mềm mại như nhung, lần trước chị Khương cho quần áo, cũng chính là loại chất liệu này. Nhưng mà cái này, lại có chút khác biệt, vô cùng mềm mại.
“Đây là của con sao?"
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Là của con.
Cô cúi đầu nhìn con gái, cảm thấy cô bé như vậy thật đáng yêu.
“Bảo Châu, hình như con trắng hơn rồi.
Vào mùa hè, cô bé phơi nắng nên hơi đen, mùa thu thì cả ngày bận việc ở trên núi, cũng không trắng lên được chút nào, ngược lại càng đen hơn. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này không thể nào chạy nhảy ở trong núi, thế nên cô bé đã trắng hơn không ít.
Không chỉ có da có thịt hơn, mà còn trắng nõn.
Tiểu Bảo Châu nhà cô, đã thay đổi từ một que diêm nhỏ thành một cô bé đáng yêu.
Thích Ngọc Tú xoa đầu con gái, nói: “Được rồi, đi ra đổi cho anh và em trai vào đây?
Hai cậu bé này, cùng nhau tắm rửa.
“Em gái / chị, đẹp quá!"
Tiểu Bảo Châu lại kiêu ngạo, biến thành một con khổng tước nhỏ.
Cô bé xòe đuôi, vô cùng đắc ý mà nói: “Em chính là đáng yêu như vậy"
Khương Việt nghe thấy, không thể nhịn cười, nói: “Cô bé đáng yêu đến đây, chị sấy khô tóc giúp em."
Tiểu Bảo Châu vẻ mặt khó hiểu: Sấy...... Là cái gì vậy nhỉ?
Sấy như thế nào cơ?
Cuối cùng sau một hồi vật lộn với chiếc máy sấy, Tiểu Bảo Châu cũng được sấy khô tóc.
Cô bé xõa tóc, ngủ một giấc thật ngon.
Thật ra thì bọn họ ở chỗ Khương Việt cũng không có nhiều kiến thức về đồ đạc, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ khiến cả nhà bọn họ kinh ngạc rồi, bởi vì tất cả những thứ đó đều ở trong nhà, càng khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc đó là đi tắm có thể dùng điện trực tiếp đun nước ấm.
Phòng tắm cùng bồn tắm cũng không hề lạnh lẽo chút nào.
Đầu tóc ướt sũng có thể dùng máy sấy làm khô.
Đèn điện sáng choang, TV đẹp, ngay cả quần áo bọn họ cũng không cần giặt tay, cứ việc ném vào một cái gọi là “máy giặt” để nó tự giặt sạch. Giặt xong rồi, còn có thể hong khô.
Mấy thứ này có lẽ bây giờ bọn họ không thể có, nhưng sau này nhất định sẽ có, như vậy làm sao người ta lại không suy nghĩ miên man cho được?
Cả ngày hôm nay, mấy đứa nhỏ đã mệt nên đều ngủ sớm, riêng Thích Ngọc Tú có vẻ không ngủ được, Khương Việt và cô ngồi nói chuyện phiếm với nhau trong phòng khách, cô thích thú dựa vào sô pha, trên người phủ một cái thảm nhỏ, tay cầm một chén trà nóng.
Nước trà thanh mát, từ trước đến nay Thích Ngọc Tú chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày thú vị như vậy.
Cô nói: “Trà này rất đặc biệt"
Trong mát như pha lê, tươi đẹp hợp lòng người.
Khương Việt cười nói: “Đây là trà hoa Lạc Thần, gồm có hồng trà cùng chút trà xanh, uống vào buổi tối sẽ ngủ ngon hơn đấy.
Thích Ngọc Tú nhẹ nhàng gật đầu, cô hỏi: “Vậy cái này được làm như thế nào?"
Sau khi hỏi xong, cô lại lo lắng không biết có phương pháp chế biến bí truyền gì không, Thích Ngọc Tú vội nói thêm: “Tôi cũng không phải muốn nghe được......
Khương Việt: “Cái này cũng không có gì, tôi mua trà chế biến sẵn, loại trà hoa này đều là đem hong khô, thật sự nếu chị hỏi tôi, tôi cũng không biết đâu.
Hứa Đình ngồi bên cạnh nói: “Tôi lên mạng tra thử"
Thích Ngọc Tú hâm mộ nhìn cái di động, nói: “Haizz...... Trên mạng thật tốt, cái gì cũng có thể tra được."
Khương Việt bật cười, nói: “Không nhất định là chuẩn, nhưng mà được cái là tiện"
Cô ấy cười nói, đột nhiên lại nghĩ ra cái gì đó, nói: “Chị Thích, chị bao nhiêu tuổi rồi, sao tôi cứ cảm thấy chị còn rất trẻ.
Thích Ngọc Tú kết hôn rất nhiều năm mà không có con, cho nên Khương Việt đành chấp nhận tuổi của cô không còn nhỏ, ít nhất cũng hơn 30 hay là 40 tuổi?
Vốn dĩ Khương Việt không phát hiện, dù sao thì thường ngày Thích Ngọc Tú vừa lôi thôi lếch thếch lại vừa tang thương, nhưng bây giờ đột nhiên tắm rửa sạch sẽ, nhìn thoáng qua lại cho người ta cảm giác tuổi của cô cũng không quá lớn. Mắt nhìn nhất định sẽ không gạt người.
1063 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo