Hứa Đình không ngờ là Tiểu Bảo Châu sẽ nói như vậy, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, nói: “Cuộc sống sẽ khá lên thôi"

Tiểu Bảo Châu gật đầu: “Em biết, chúng ta đều nỗ lực như vậy, đương nhiên sẽ làm được, nhưng mà em là một đứa bé rất chăm chỉ đó"

Câu nói này khiến người khác phải bật cười, lời này thật sự không hề giả một chút nào, cô bé này đúng là một đứa bé chăm chỉ.

Khương Việt: “Tuy rằng điều này khiến mọi người không vui, nhưng thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, đến cuối cùng thì mọi việc đều sẽ tự yên ổn, có lo lắng cũng vô dụng thôi. Hơn nữa bây giờ là lúc ăn cơm, ăn cơm quan trọng hơn thời tiết, em nói xem có đúng không?"

Tiểu Bảo Châu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy"

Đứa bé này lo lắng cũng nhanh mà hết lo cũng mau, chờ đến lúc ăn cơm lại bắt đầu khoe khoang với mẹ, cô bé nói: “Con biết rồi"

Thích Ngọc Tú: “Biết cái gì?"

Tiểu Bảo Châu rất tự hào nói: “Con biết ghép vần.

Thật ra mấy ngày nay cô bé vẫn luôn học ở ban xoá nạn mù chữ, cũng đã có chút quen thuộc, nhưng không thể xem như học được toàn bộ, chị Khương Việt cẩn thận dạy dỗ từng chút một, cô bé cảm thấy như mình đều đã nhớ rất rõ ràng.

Cô bé vui vẻ hớn hở: “Anh ơi, anh có học được không"

Tiểu Bảo Châu mở to mắt nhìn Bảo Sơn, mong đợi câu trả lời từ cậu.

Tiểu Bảo Sơn hơi nâng cằm, nói: “Anh cũng vậy"

Vừa rồi còn kiêu ngạo như một con khổng tước nhỏ, bây giờ đã cup đuôi.

Khương Việt bật cười: “Sao các em lại buồn cười như vậy chứ.

Tiểu Bảo Châu mở to hai mắt, vô cùng khó hiểu nhìn Khương Việt, không biết chuyện này có cái gì buồn cười.

Thật sự buồn cười lắm sao?

Không có mà.

Khương Việt cũng không giải thích gì cả, chỉ cười nói: “Chị Hứa đã mua đồ dùng tẩy rửa ở trong túi, cơm nước xong nghỉ ngơi một chút rồi mọi người tắm rửa đi. Đêm nay mọi người ở phòng xem TV chứ?"

Tiểu Bảo Châu ngượng ngùng nhìn về phía mẹ.

Thích Ngọc Tú: “Cảm ơn cô” Khương Việt: “Cảm ơn cái gì chứ, là tôi mời mọi người đến mà, sớm biết thế này đã mời mọi người đến sớm một chút rồi, bây giờ thời tiết như vậy, muốn ra ngoài chơi cũng không được.

Tiểu Bảo Châu: “Như thế này đã tuyệt lắm rồi"

Cô bé giương cặp mắt to tròn sáng ngời nhìn Khương Việt, nói: “Chị ơi, so với việc đi ra ngoài chơi, em thấy học xem thời gian và ghép vần còn thú vị hơn"

Tiểu Bảo Sơn vội vàng gật đầu, nói thêm: “Em cũng vậy"

Ánh mắt hai đứa bé kiên định, hoàn toàn không có ý giả bộ. Ánh mắt trẻ con, chính là trong sáng như vậy.

Khương Việt khẽ thở dài: Khi còn đi học, sao cô không có động lực giống mấy người bạn nhỏ này. Cô nói: “Vậy tốt rồi, các em thấy vui là được rồi"

Cả nhà Thích Ngọc Tú ít khi đến làm khách nhà người khác, việc đồng ý trong nháy mắt quả thật là do ma xui quỷ khiến. Nhưng mà sau đó thật sự cảm thấy chuyến đi này không tệ chút nào. Bọn họ thật sự có rất nhiều hiểu biết, không chỉ có phòng bếp với rất nhiều đồ dùng hiện đại, ngay cả phòng tắm cũng rất tốt.

Khương Việt đã nghĩ đến việc bọn họ sẽ không biết cách dùng, nên cô đã chỉ qua cho họ một lần, Tiểu Bảo Châu thật sự không ngờ tới, có thể tắm rửa ở một nơi ấm áp như vậy, hơn nữa, còn không cần nấu nước.

Khương Việt thấy cô bé ngẩng đầu nhìn, nhanh chóng nói: “Đừng nhìn chằm chằm cái vòi tắm như vậy, không tốt cho mắt"

Tiểu Bảo Châu vội vàng cúi đầu xuống, còn không quên dặn dò anh trai và em trai: “Đừng nghịch ngợm mà ngẩng đầu nhìn vòi tắm"

Mặc dù không biết tại sao lại gọi bằng cái tên kỳ lạ như vậy, nhưng mà cô bé biết cái này so với cái bóng đèn kia còn tốt hơn.

“Các em ai muốn tắm trước?"

Tiểu Bảo Châu nhanh chóng giơ tay, nói: “Em!"

Lúc nào cô bé cũng là một đứa trẻ hoạt bát, Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Nhạc nắm tay nhau bước ra cửa, thật ra Khương Việt không đi ra ngoài, cô chỉ dẫn cho Thích Ngọc Tú: “Chỗ này, chị chọn cho con gái một mùi hương đi"

Tiểu Bảo Châu: “Em muốn tự mình chọn.

Thật ra cô bé đều không biết mấy cái mùi hương này là gì, nhưng mà nó rất thơm, cô bé chọn một khối, ném vào trong nước, trong nước lập tức xuất hiện bọt, càng lúc càng nhiều.

“Đây, gội đầu thì dùng cái này, tôi mua dầu gội đầu vị chuối, mùi hương này thật sự không tồi nha. Nói xong, Khương Việt lại cầm quần lót và đồ ngủ sạch sẽ tới, nói: “Tôi đặt ở chỗ này nha. Hóa ra buổi chiều Hứa Đình đi ra ngoài lần thứ hai là để mua đồ ngủ cho bọn họ.

Thích Ngọc Tú rụt rè: “Cái này, cái này......"

Khương Việt: “Không cần khách sáo với tôi đâu"

Cô nói: “Nếu đã gặp nhau, thì đó chính là duyên phận. Vả lại, tôi còn rất thích Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu. Có một chút đồ cũng không đáng giá bao nhiêu, nhưng đó là tâm ý của tôi. Nếu mọi người không nhận, chính là không xem tôi là người một nhà.

Cô mỉm cười, bước ra ngoài và đóng cửa lại.

Tiểu Bảo Châu ngồi trên mép bồn tắm, Thích Ngọc Tú im lặng một hồi, sau đó cười nói: “Mặc kệ thế nào, tới thì cũng tới rồi, thôi cởi quần áo ra, mẹ tắm cho con.

1055 chữ

0.10460 sec| 2404.336 kb