Hứa Đình xách theo hai chiếc túi lớn bước vào, thấy chỗ này đã bắt đầu trở thành một lớp tiểu học.
Khương Việt ngẩng đầu lên: “Hứa Đình, em lại đi ra ngoài một chuyến, mua ít tỏi và củ cải. Chị Thích giúp chúng ta làm ít kim chi củ cải.
Hứa Đình: “Được thôi. Lần thứ ba cô đi ra ngoài, vô cùng vội vàng.
Thích Ngọc Tú không đi theo ra cửa, cô yên lặng ngồi ở một bên sô pha, quan sát động tác của Khương Việt. Khương Việt thật sự rất lợi hại! Cô hoàn toàn không biết cách dạy như vậy, nhưng mà quan sát Khương Việt, giống như trời sinh ra đã quen thuộc với những chuyện này, rất nhanh đã thành thạo.
Khả năng nhận thức và lĩnh hội của Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn đều rất tốt, hai đứa bé rất nhanh đã hiểu.
Khương Việt chưa từng dạy cho người khác, Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn cũng chưa từng được người nào dạy.
Mọi người cũng không biết như thế này là nhanh hay chậm, nhưng mà lúc Hứa Đình trở về lần nữa, hai đứa bé này đều đã nắm được cách xem đồng hồ.
Chỉ có Tiểu Bảo Nhạc, chắc là do còn quá nhỏ, thằng bé vẫn còn có chút mơ hồ.
Bởi vì Khương Việt đã tự mình dạy cho bọn nhỏ xem đồng hồ, vui vẻ nói: “Sao chị lại có khả năng như vậy, sao các em lại lợi hại như vậy.
Tiểu Bảo Châu nhếch miệng cười đắc thắng.
Cô bé cảm thấy, chị Khương Việt nói câu này không hề sai một chút nào.
Hơn nữa, sau khi học xem đồng hồ xong, cô bé cảm thấy trong lòng rạo rực, không biết khi không có đồ vật cảm giác sẽ như thế nào. Tuy rằng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng thật ra cũng không có mất mát gì cả.
Bởi vì mọi người đều sẽ không biết, mấy bạn nhỏ trong thôn bọn họ, con trai và con gái, tất cả mọi người đều không biết đồng hồ, đều không biết chữ, cho nên tuy rằng cô bé cảm thấy mất mát, nhưng cũng không cảm thấy khổ sở.
Nhưng hiện tại có chút khác biệt.
Tuy rằng chỉ là một chút đồ vật, dù cũng không quan trọng, nhưng Tiểu Bảo Châu cảm thấy rất vui vẻ, cô bé cảm thấy trong lòng rạo rực, cô bé muốn có thể học nhiều hơn.
“Em muốn học thật nhiều, thật nhiều đồ vật. Khương Việt gật đầu, giơ ngón tay cái lên: “Giỏi nha, cô gái nhỏ"
Tiểu Bảo Châu nhẹ nhàng gật đồng, đôi môi nhỏ vẽ lên một nụ cười.
“Các em bắt đầu học ghép vần chưa?"
Tiểu Bảo Châu gật đầu, nói: “Rồi, bọn em đã bắt đầu, mỗi ngày học một chút” Khương Việt: “Phải nắm cơ sở cho tốt, về sau mới học thêm được nhiều Tiểu Bảo Châu nhanh chóng gật đầu, Khương Việt cười nói: “Chi bằng chị dạy cho các em một chút, cho các em củng cố lại kiến thức"
Tiểu Bảo Châu: “Tốt quá.
Tiểu Bảo Sơn cũng lập tức hiểu ra: “Em cũng muốn học.
Tiểu Bảo Nhạc: “Bảo Nhạc cũng muốn.
“Em còn quá nhỏ. Bây giờ học vẫn còn rất sớm, tuổi của anh và chị của em học mới đúng"
Khương Việt suy nghĩ một chút rồi nói: “Bảo Nhạc có thể xem phim hoạt hình, cũng có thể ăn đồ ăn vặt và trái cây Cô chỉ tay vào trong phòng, nói: “Muốn ăn không?"
Tiểu Bảo Nhạc đứng giữa học tập và ăn uống, nhóc con quyết đoán lựa chọn cái phía sau.
Thằng bé không hề do dự một chút nào.
Thích Ngọc Tú thấy Khương Việt hứng thú bắt đầu dạy ghép vần, cô xoay người đi vào phòng bếp, cô không làm được những việc khó, nhưng mà người khác đã giúp đỡ như vậy, cô cũng đồng ý làm kim chi củ cải cho đối phương.
Khương Việt là người thích sáng, tuy trời còn chưa tối hẳn, cô đã bật tất cả đèn trong nhà, ánh đèn sáng choang, khiến người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái. Tiểu Bảo Châu có nghe nói người ở nhà dì cả mở điện, vốn dĩ không hiểu lắm.
Bây giờ cô bé đã có thể cảm nhận được một cách rõ ràng và chính xác có điện là như thế nào.
Cô bé và anh trai Bảo Sơn cùng nhau học tập, cô bé cảm nhận sâu sắc, chị Khương Việt dạy còn hay hơn chị thanh niên trí thức dạy nữa. Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn cũng không hiểu lắm, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự chênh lệch.
Thật ra điều này cũng đúng, nhưng mà cũng không thể trách thanh niên trí thức, thanh niên trí thức là dạy học miễn phí, điều này tương đương với việc “mượn lương” trước, nhiều người luân phiên nhau tới, mỗi người dạy vài ngày, đương nhiên sẽ có người dạy hay có người không. Tuy rằng Khương Việt không phải là người chuyên nghiệp, nhưng mà cô dạy thật sự nghiêm túc, mấy bạn nhỏ tự nhiên có thể cảm nhận được sự chênh lệch.
Tiểu Bảo Nhạc ngồi trước TV, yên lặng xem TV, cái miệng nhỏ ăn không ngừng nghỉ, trong phòng khách truyền đến giọng nói lanh lảnh của chị gái, theo sau đó còn có giọng điệu giải thích của chị Khương.
Thằng bé tự tay vỗ ngực, cảm thấy bản thân thật quá hạnh phúc.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, để tôi đi mua cơm hộp"
Nãy giờ Hứa Đình vẫn luôn làm trợ thủ cho Thích Ngọc Tú, còn bây giờ cô ấy phải đi ra ngoài mua cơm.
“Tuyết vẫn còn rơi sao?"
Tiểu Bảo Châu đột nhiên hỏi.
Hứa Đình gật đầu: “Vẫn còn rơi, bên ngoài phủ một màu trắng xóa, thật sự rất đẹp"
Tiểu Bảo Châu đi ra phía cửa, đu người lên cánh cửa nhìn ra ngoài, cô bé nhỏ giọng nói: “Tuyết thật là lớn"
Dáng vẻ cũng không hoàn toàn vui vẻ.
“Em lo lắng không về nhà được sao?"
Tiểu Bảo Châu gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, cô bé nói: “Tuyết rơi sẽ rất lạnh, cuộc sống sẽ rất khổ sở"
1063 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo