Tiểu Bảo Châu luyến tiếc phim siêu nhân, nhưng cũng muốn đi tham quan một chút, khuôn mặt nhỏ bé có chút bối rối, Khương Việt cười nói, có thể tạm dừng, quay về thì tiếp tục xem.

Tuy rằng rất thích “phim hoạt hình”, nhưng mà mới vừa tiếp xúc lần đầu, nên mấy đứa bé vẫn còn có chút lý trí, hơn nữa đi tham quan khắp nơi cũng tốt.

Cô bé nhẹ nhàng nói: “Em muốn đi tham quan"

Tiểu Bảo Châu muốn đi tham quan, Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Nhạc cũng tham gia theo, cũng không biết đây là do hai anh em nghĩ như vậy hay là học theo Bảo Châu.

Khương Việt nói: “Chị đưa các em đi tham quan “Chị Khương, cái này gọi là gì? Cái màu đen này có phải là phim không?"

Tiểu Bảo Châu đột nhiên chỉ về phía TV.

Khương Việt: “Không phải đâu, cái này là TV. Nhưng mà phim siêu nhân chị bật cho các em xem không phải là một chương trình TV, đợi lát nữa quay lại, chị bật cho các em xem.

Nhà bọn họ thậm chí còn không có TV.

Khương Việt lại hiểu thêm một chút, bọn họ thậm chí còn không biết TV là cái gì.

Cô khẽ thở dài trong lòng, một cảm giác khó chịu và kỳ lạ xẹt qua, nhưng mà cảm giác này vụt qua rất nhanh, đến nỗi cô còn chưa kịp cảm nhận được.

Cô nói: “Đi thôi!"

Khương Việt thuê căn nhà này, diện tích cũng gần 200 mét vuông, chỉ có một tầng thôi, thật ra cũng không phải là nhỏ.

Cô chia phòng thành hai bên để trang trí, bên trái theo kiểu hiện đại, bên phải theo kiểu cổ xưa. Đương nhiên, cũng không phải phân chia quá rõ ràng, ít ra thì bên trái hiện đại nhưng vẫn có giường đất.

“Đây, bên này là phòng tắm, ngăn cách với phòng vệ sinh. Khương Việt cho bọn họ xem, nói: “Buổi tối có muốn tắm không?"

Tiểu Bảo Châu do dự: “Có thể sao?"

Khương Việt cười: “Đương nhiên là có thể"

Cô nói: “Ở đây chị còn có rất nhiều loại muối tắm, ngâm một chút sẽ cảm thấy vô cùng thư giãn.

Tiểu Bảo Châu nhìn ánh sáng trắng trên vách tường, đưa tay sờ một chút, nói: “Nơi này thật là tuyệt. Cặp mắt cô bé dừng lại trên chiếc kệ bên bồn rửa mặt, trên đó chất đầy mỹ phẩm dưỡng da. Cho dù là phụ nữ ở thời đại nào đi chăng nữa, đều sẽ có bản năng tò mò với mỹ phẩm dưỡng da. Khương Việt bật cười, nói: “Đây là mỹ phẩm dưỡng da, có loại dùng để thoa lên mặt, có loại dùng để thoa toàn thân, đợi buổi tối tắm xong, em có thể thoa lên người. Nhưng mà em còn nhỏ, không dùng được mỹ phẩm dưỡng da của chị, đợi chị mua cho em một lọ sữa dưỡng thể nhé.

Tiểu Bảo Châu vội vàng lắc đầu: “Cảm ơn chị, nhưng mà em không cần?

Thích Ngọc Tú cũng gật đầu đồng ý.

Khương Việt cười nói: “Sữa dưỡng thể trẻ em dùng rất tiện lợi, chị cho em một lần, sau này em muốn dùng thì phải tự mua “Em là trẻ em, em cũng được dùng phải không chị?"

Tiểu Bảo Nhạc chỉ chỉ vào cái bụng mình mà nói.

Thích Ngọc Tú nhìn mấy đứa con của mình mà không nói nên lời, cái này xem ra cũng thật náo nhiệt.

Khương Việt còn cười lớn hơn, cười đủ rồi, cô lại cảm thấy có chút tối, nhẹ nhàng đưa tay bật đèn.

“Tách"

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên.

“Ô!” Ngón tay nhỏ của Tiểu Bảo Nhạc chỉ về phía cái đèn.

Còn Bảo Châu và Bảo Sơn đều ngửa đầu nhìn cái đèn.

Thật ra bọn họ cũng biết đèn điện, bởi vì Thích Ngọc Tú có nghe chị gái nói qua, người trong khu nhà bọn họ thảo luận rất nhiều lần về vấn đề điện, mà lúc cô buôn bán ở thôn Phượng Hoàng cũng có chút kiến thức về vấn đề này. Tuy nhiên, lúc này đột ngột nhìn thấy vẫn rất giật mình.

Cảm giác vừa gần gũi lại vừa xa lạ.

“Cúc cu, cúc cu Một tràng âm thanh vang lên.

Tiểu Bảo Châu nghe thấy âm thanh lập tức chạy nhanh vào phòng khách, nhìn thấy con chim cúc cu chỗ đồng hồ treo tường, thấy con chim cúc cụ đang kêu: “Là nó"

“Mỗi giờ nó đều kêu một lần"

Tiểu Bảo Châu: “Vừa rồi không có nghe thấy.

Khương Việt cười nói: “Vừa rồi các em đều ở phòng ngủ, hơn nữa là đang xem phim hoạt hình, nhất định không nghe được, những người còn lại ở phòng bếp, ngăn cách với phòng khách một tấm vách cho nên cũng không nghe thấy"

Tiểu Bảo Châu tò mò nhìn đồng hồ. Tiểu Bảo Sơn hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Khương Việt sửng sốt, nói: “Các em không biết xem đồng hồ sao?"

Cả hai anh em Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn ngượng ngùng gật đầu, còn Tiểu Bảo Nhạc thì gật đầu chắc nịch.

Khương Việt không chút do dự, trực tiếp giẫm lên ghế, gỡ đồng hồ từ trên tường xuống, Tiểu Bảo Châu kinh ngạc trợn to mắt, há hốc mồm: “Chị Khương, chị định làm gì"

Khương Việt: “Chị dạy các em xem đồng hồ.

Tiểu Bảo Châu: “! !!"

Tiểu Bảo Sơn cầm tay em gái.

Thích Ngọc Tú nóng mặt nhìn Khương Việt, cái này không phải cô không biết. Lần trước đi ra ngoài, cô phát hiện việc xem thời gian thật sự rất hữu ích. Cô cũng muốn dạy cho mấy đứa con, nhưng mà người làm mẹ này vẫn chưa dạy được.

Hơn nữa ở nhà bọn họ cũng không có đồng hồ, điều này khiến Thích Ngọc Tú không biết phải dạy như thế nào.

Bây giờ Khương Việt chủ động nói như vậy, cô đương nhiên rất vui mừng.

Khương Việt dạy học bằng vật thật, cô không chỉ gỡ đồng hồ xuống, mà còn tìm giấy bút. Vốn dĩ là định tham quan, nhưng mà bây giờ thì hay rồi, không cần tham quan, Khương Việt dắt ba đứa bé, ngồi trên ghế sô pha, dạy cho chúng cách xem thế nào.

1091 chữ

0.12494 sec| 2404.719 kb