Khương Việt thật sự không ngờ bọn họ lại khổ đến như vậy.
“Vậy sang năm chị đưa mấy đứa nhỏ đi học....."
Thích Ngọc Tú: “Năm nay tôi buôn bán nhỏ cũng kiếm được chút tiền, như vậy cũng tạm đủ. Mặt khác, tuy rằng nhà mẹ đẻ tôi không giúp được gì, nhưng tôi còn có một người anh và một người chị tốt bụng, bọn họ sẽ giúp đỡ tôi. Khương Việt vỗ vai Thích Ngọc Tú, nói: “Chị cũng khó khăn quá"
Thích Ngọc Tú cười nhẹ, nói: “Thật ra cũng còn tốt lắm, cuộc sống gần đây của tôi không phải đã tốt hơn rất nhiều sao? Tôi là một phụ nữ nông thôn không có trình độ văn hóa, như vậy đã tốt lắmrồi. Tôi nói những chuyện đó, cũng không có ý gì cả, chỉ là muốn nói với cô một chút, sau này ở trước mặt Tiểu Bảo Sơn đừng nói về chuyện đó...... Đứa nhỏ này rất có lòng tự trọng. Nó còn quá nhỏ, tôi không muốn nó phải khó chịu.
Khương Việt muốn nói thêm cái gì đó, lại nhìn thấy Hứa Đình mua đồ ăn trở về, theo sau là một cái xe ba bánh, Hứa Đình: “Bao nhiêu đây đủ không?"
Khương Việt: "
Cô cũng thật thà quá đó!
Thích Ngọc Tú nhìn thấy, cười nói: “Nhiêu đó cũng khoảng một lu, ăn trong một mùa đông, cũng không nhiều lắm!"
Khương Việt:
Cô nói: “Chúng ta bắt đầu làm thôi!"
Khương Việt nhìn Thích Ngọc Tú bắt đầu bận rộn, đột nhiên hỏi: “Chị Thích, tôi có thể chụp ảnh chị làm kim chi rồi đăng lên mạng không?"
Thích Ngọc Tú nhanh chóng lắc đầu và nói: “Tôi không dám"
Khương Việt: “Thật ra cũng không có gì đâu......"
Thích Ngọc Tú vẫn kiên định, lắc đầu nguầy nguậy.
Khương Việt: “Vậy...... Tôi làm mờ mặt chị, được không?"
Thích Ngọc Tú: “Đó là ý gì?"
Khương Việt nghe cô kể những chuyện bản thân đã trải qua nên cũng hiểu được gia đình này rất nghèo, nghèo như vậy lại còn ở trong núi, không có kiến thức cũng là điều bình thường.
Cô nói: “Chính là che khuất đi khuôn mặt của chị, người khác sẽ không biết chị là ai......” Khương Việt cẩn thận giải thích, cô không cảm thấy việc Thích Ngọc Tú không vui là có cái gì đó không đúng lắm.
Một số người ở trên mạng thì vô cùng vui vẻ náo nhiệt, cũng có người rất ngượng ngùng e dè. Cả nhà Thích Ngọc Tú sống trong núi, nên có sự kháng cự đối với những thứ xa lạ cũng là điều dễ hiểu.
Thích Ngọc Tú nghe hiểu, nhưng vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng nói “Tôi không dám"
Khương Việt thấy cô như vậy, cũng không muốn làm khó người khác, cười nói: “Thế thôi vậy"
Hứa Đình đề nghị: “Chi bằng chỉ chụp tay? Dù sao thì chị Khương cũng chỉ muốn chụp lại quá trình làm kim chi, như vậy sẽ không thấy người."
Thích Ngọc Tú: “Như vậy thì được.
Cô cũng không dám lộ mặt.
Khương Việt: “Vậy làm thôi"
Mấy người họ bắt đầu lu bu với công việc, làm kim chi thật ra cũng không phức tạp, nhưng mà dù sao cũng không phải là ít, nên rất bận rộn, Thích Ngọc Tú: “Không cần hai người giúp đỡ, tôi làm nhanh lắm"
Khương Việt quả thật cảm thấy Thích Ngọc Tú chính là một đại lực sĩ, không cần người khác giúp đỡ, suy nghĩ một chút, cô nói thầm với Hứa Đình vài câu, sau đó Hứa Đình lại ra ngoài.
Thật ra Thích Ngọc Tú cũng không bận tâm về điều đó, cô giúp Khương Việt làm kim chi thật ngon, sau đó nhẹ nhàng đặt một cục đá lớn đè lên trên, nói: “Đây là một bước không thể thiếu được, nếu không đè một cục đá lên, hương vị sẽ không đúng chuẩn"
Khương Việt: “Ôi chao ơi"
Thích Ngọc Tú nhìn thấy vẫn còn dư một ít củ cải trắng, nói: “Cái này tôi cũng làm kim chi cho cô được không?"
Khương Việt kinh ngạc, vui mừng nói: “Chị còn có thể làm kim chi củ cải sao?"
Nghe nói như vậy, Thích Ngọc Tú lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực: “Kim chi củ cải, ngày mồng tám tháng chạp năm nào mà tôi không làm? Cái này là chuẩn bị cho mùa đông"
Khương Việt: “Thật là lợi hại!"
Cô ngập ngừng một chút, nói: “Nếu tôi cũng muốn làm một chút...... thì có được không?"
Thích Ngọc Tú: “Đương nhiên là được! Cái này có gì mà không được?"
Khương Việt mỉm cười.
Cô phát hiện ra khi chị Thích đến đây có chút rụt rè, nhưng khi cho chị ấy làm việc, thì cả người lại toát ra vẻ tự tin.
Cô nói: “Tôi muốn cảm ơn người phụ nữ nghĩa hiệp đây đã giúp đỡ.
Thích Ngọc Tú bật cười lớn tiếng, sau khi cười đủ rồi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lại trở nên do dự: “Trời sắp tối rồi, tuyết cũng rơi càng lúc càng nhiều.
Thích Ngọc Tú suy nghĩ một chút, rồi nói: “Hay là để lần sau đi. Chúng tôi cũng nên trở về rồi. Khương Việt ngăn cô lại: “Đêm nay ở lại đây đi, cũng như chị đã nói, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, tôi biết là chị có khả năng, nhưng mà chị cũng phải nghĩ đến mấy đứa nhỏ chứ! Chị ôm bọn nhỏ đi đường núi, hay là con đường Thiên Sơn đầy tuyết, không sợ những việc to tát, chỉ sợ những việc không may bất ngờ xảy ra. Đêm nay cứ ở lại đây, cho dù có muốn đi, cũng để ngày mai hẵng đi, vừa hay đêm nay chị giúp tôi làm kim chi củ cải, được không?"
Thích Ngọc Tú bối rối và do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Khương Việt bật cười, nói: “Với lại, tôi cũng chưa đưa mọi người đi tham quan một vòng, đi thôi, tôi dẫn mọi người đi xem một chút.
Cô bước vào phòng, hỏi mấy đứa bé: “Các em có muốn đi tham quan khắp nơi không?"
1095 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo