Thích Ngọc Tú bật cười.

Sự bối rối, ngượng ngùng dồn nén trong lòng cuối cùng cũng đã tan biến một phần.

Tiểu Bảo Sơn vội vàng nói: “Em cũng có thể làm, em cũng có thể giúp đỡ” Mấy người lớn cười nói: “Chuyện này không cần con giúp, con đi xem siêu nhân đi.

Tiểu Bảo Sơn khẽ nhướng mày, Khương Việt vô cùng cảm động: “Chị à, con cái nhà chị được nuôi dưỡng như thế nào vậy, thật sự lớn lên đều rất ngoan.

Một đứa bé ở độ tuổi như vậy, lông mày còn chưa phát triển hoành chỉnh, nhưng lại có vài phần khí thế.

Thích Ngọc Tú kiêu ngạo cười, nói: “À"

“Bảo Châu và Bảo Nhạc có đôi mắt giống chị, nhưng Bảo Sơn thì không giống, là giống anh nhà cô sao?” Hứa Đình tò mò hỏi.

Thích Ngọc Tú sửng sốt, sau đó bình tĩnh lại.

Vẻ mặt của mấy anh em Tiểu Bảo Sơn cũng lập tức thay đổi, Khương Việt vừa nhìn thấy liền biết chắc chắn là có vấn đề gì đó, cô lập tức nói: “Ai nói không giống? Tôi cảm thấy mấy đứa nhỏ này đều rất giống. Thôi nhanh nào, mau chóng ăn cơm. Giờ cũng hơn hai giờ rồi, chúng ta còn nhiều việc cần chị Thích giúp đỡ không phải sao?"

Hứa Đình cảm thấy không thích hợp nói chuyện này, vội nói theo Khương Việt: “Hiện tại trời tối sớm, chúng ta phải làm xong sớm một chút.

“Đúng rồi.

Khương Việt chuyển sang đề tài khác, Tiểu Bảo Sơn cúi đầu yên lặng ăn cơm, không gắp đồ ăn.

Tiểu Bảo Châu gắp một cái bánh bao thịt cho anh trai, cười tủm tỉm: “Anh ăn đi, anh ơi, em thích nhất là nhìn anh ăn"

Cô bé nghịch ngợm nói: “Anh ơi, sao em lại có một người anh trai tốt như vậy chứ"

Khóe miệng Bảo Sơn nhếch lên.

Bảo Châu đưa tay nắm lấy tay anh trai, nói: “Chúng ta cùng nhau xem siêu nhân.

Bảo Sơn: “Được!"

Bữa cơm trưa này, quả nhiên không ngoài dự đoán, Thích Ngọc Tú thật sự có thể ăn hết, sau khi mọi người ăn xong, cô lặng lẽ bao trọn gói.

Hứa Đình: “Tôi đi mua cải trắng, nếu làm kim chi, cải trắng ở nhà chúng ta chắc chắn không đủ.

Khương Việt: “Đúng đúng đúng"

Người lớn đem ba đứa bé “giao cho” siêu nhân, hai người bắt đầu chuẩn bị. Khương Việt suy nghĩ một chút rồi nói: “Chị Thích, chúng tôi thật sự không biết hoàn cảnh nhà mọi người thế nào. Nếu có nói gì không thỏa đáng, thì trước hết cho chúng tôi xin lỗi. Chúng tôi không phải cố tình Thích Ngọc Tú nhanh chóng xua tay, nói: “Không có gì, không có gì” Do dự một chút, cô thấp giọng nói: “Bảo Sơn...... không phải con ruột của tôi” Nếu là người ở chỗ bọn họ, Thích Ngọc Tú không cách nào dám nói như vậy, nhưng vì khoảng cách chênh lệch vài thập niên, Thích Ngọc Tú mới dám nói.

Khương Việt vĩnh viễn không thể đến thôn mình khua môi múa mép, hơn nữa, không nói đề tài này đối với Bảo Sơn cũng tốt hơn một chút.

Cô thấp giọng nói: “Tôi và chồng kết hôn mấy năm nhưng không có con, cha mẹ chồng của tôi không vui, buộc chúng tôi ly hôn. Chồng tôi không đồng ý, nên dẫn tôi về sống trong căn nhà cũ trong núi” Khương Việt: “F* ck, cha mẹ chồng cái gì mà độc ác vậy” Cũng không trách được vì bọn họ ở trong núi.

Thích Ngọc Tú: “Vốn dĩ, chúng tôi cho rằng bản thân không thể sinh con. Vừa lúc ấy, mẹ Bảo Sơn khó sinh, sinh nó ra thì mất, đứa nhỏ vừa tròn tháng thì cha nó cũng đột ngột qua đời. Nhà bọn họ không có họ hàng thân thích ở trong thôn, họ hàng xa đều cảm thấy đứa nhỏ này khắc cha khắc mẹ nên cũng không ai muốn nuôi dưỡng nó. Thôn trưởng của bọn họ cũng không đành lòng nhìn đứa trẻ không nơi nương tựa. Nghe nói vợ chồng chúng tôi không có con, nên hỏi chúng tôi có thể nhận nuôi hay không, chúng tôi lập tức nhận nuôi Bảo Sơn. Kết quả tôi vừa nhận nuôi Bảo Sơn chưa được mấy ngày, đã phát hiện ra mình mang thai hơn ba tháng. Lúc ấy, nhà chồng tôi phản đối kịch liệt chuyện chúng tôi tiếp tục nuôi Bảo Sơn. Dù sao thì nuôi một đứa nhỏ cũng nhẹ nhàng hơn là hai đứa, nhưng mà chồng tôi nói, cho dù thế nào thì làm người cũng phải giữ lời. Sau đó tôi sinh ra Bảo Châu. Lúc Bảo Châu ba tuổi, tôi lại mang thai. Kết quả, lúc tôi mang thai bảy tháng, chồng tôi ra ngoài thì xảy ra chuyện, bất ngờ qua đời. Tôi bị sinh non, Bảo Nhạc sinh non lúc mới bảy tháng, suýt chút nữa là không thể cứu sống. Nhà chồng tôi cảm thấy Bảo Sơn khắc người thân, Bảo Châu là con gái không đáng tiền, sức khỏe Bảo Nhạc không tốt, nuôi chỉ phí tiền, cho nên bọn họ đoạn tuyệt quan hệ với gia đình chúng tôi. Kể từ đó, một mình tôi nuôi nấng ba đứa nhỏ. Bởi vì người trong thôn chúng tôi đều nói Bảo Sơn là sao chổi, khắc cha, khắc mẹ, khắc cả người thân bên cạnh, thằng bé cũng biết chuyện nó không phải là con ruột......” Khương Việt: “Thứ gì, thời đại nào rồi mà còn có người miệng lưỡi ác ôn như vậy.” Cô cảm thấy cả nhà Thích Ngọc Tú thật sự quá khó khăn, nhưng mà không biết có chuyện gì xảy ra, vừa nghe như vậy thì cảm thấy có chút gì đó không được rõ ràng lắm.

Một người phụ nữ nuôi nấng ba đứa con, người thân lại không giúp đỡ, người trong thôn còn nói ra nói vào, đương nhiên là rất khó khăn.

1069 chữ

0.09853 sec| 2402.711 kb