Tiểu Bảo Châu nhẹ nhàng nói: “Đồ ăn ngon như vậy mà nếu dị ứng không thể ăn, thì rất đáng tiếc nha"
Khương Việt cười, nói: “Đúng là vậy.
Cô lại giới thiệu cho mấy đứa nhỏ những loại quả khác, bọn họ ở vùng núi Đông Bắc, hầu hết các loại quả đều biết, nhưng mà quả cà chua bi thì không biết rõ lắm. Tiểu Bảo Châu nói: “Cái này thật đặc biệt, nhất định là đến từ một nơi rất xa.
Khương Việt nở nụ cười, cô nói: “Thôi được rồi, nếu các em đều đã biết, vậy cứ ngồi đây từ từ ăn, nhưng mà đừng ăn quá nhiều nha, chờ một chút nữa chúng ta phải ăn cơm rồi.
Thích Ngọc Tú nhanh chóng đứng dậy: “Để tôi giúp một tay.
Bây giờ cô xấu hổ đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, bởi vì mình tay không đến nhà làm khách lại còn muốn ăn cơm.
Khương Việt: “Không cần nấu cơm, tôi gọi cơm hộp."
Cô cười sang sảng, nói: “Lúc tôi không thích nấu cơm sẽ gọi nhà chú Lý đưa cơm tới"
Trong thôn bọn họ, chợ cũng không lớn.
Tuy nhiên, trong thôn cũng có hai ba tiệm cơm đều giao tới tận nhà, cho nên thỉnh thoảng Khương Việt cũng gọi, tuy rằng tới lui cũng chỉ có vài món như vậy. Bản thân cô ăn nhiều nên cũng có chút ngán. Nhưng mà trong nhà có khách tới, thì điều đó vẫn rất cần thiết.
Như vậy cũng bớt việc để làm hơn.
Hơn nữa hương vị thật sự cũng không tệ chút nào.
Cô ngồi xếp bàng, sau đó nói: “Các em có muốn xem phim hoạt hình không?"
Phim hoạt hình, bọn họ biết cái này.
Lúc trước bọn họ đã xem phim siêu nhân, đó chính là phim hoạt hình.
Tiểu Bảo Châu kinh ngạc trợn to mắt: “Chúng ta ở nhà cũng có thể xem sao?"
Khương Việt: “Đương nhiên rồi."
Cô nói: “Chị cho các em tự tìm phim hoạt hình, hiện tại trẻ con xem gì nhỉ? Thủy thủ mặt trăng hay là Conan? Hay là Shin - cậu bé bút chì?"
Cô suy nghĩ rồi lại nói: “Cừu vui vẻ và siêu nhân có đúng không? Các em muốn xem gì?"
“Siêu nhân cũng có thể xem sao?” Lúc này ngay cả đứa bé bình tĩnh như Tiểu Bảo Sơn cũng không kiềm chế được hưng phấn.
Khương Việt: “Đương nhiên là có thể"
Cô ngồi xuống, tìm cái điều khiển từ xa, cái khoanh tròn đen trên vách tường liền bật sáng.
Tiểu Bảo Châu: “Ôi, nhìn kìa!"
Khương Việt mau chóng tìm kiếm, sau đó dừng lại, nói: “Siêu nhân đúng không, được rồi nè.
Hình ảnh nhanh chóng thay đổi, hai siêu nhân xuất hiện ở màn hình.
Mấy đứa nhỏ hét lên đầy kinh ngạc, Tiểu Bảo Châu trợn to mắt, nghiêm túc nhìn Khương Việt, nói:
“Chị Khương, cái này hay quá, có phải rất quý không?"
Khương Việt: “Cái này rất hay"
Phim hoạt hình bắt đầu, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Khương Việt lập tức đứng dậy: “Chắc là người ta đưa cơm tới?
Cô vừa bước ra cửa, đã thấy Hứa Đình đi ra ngoài và quay trở lại.
Khương Việt nghe Khương Lãng nói Thích Ngọc Tú là “dũng sĩ” ăn cơm, cho nên cô kêu tương đối nhiều.
Cô cười nói: “Chúng ta ăn cơm trước hay là xem xong rồi ăn?” Tuy rằng phim hoạt hình rất đẹp, nhưng mấy đứa nhỏ vẫn quyết tâm: “Ăn cơm Khương Việt lại cảm động, cô chính là thích những đứa bé thích ăn cơm như vậy. Phải biết rằng, bây giờ những đứa trẻ bướng bỉnh thì quá nhiều. Những đứa trẻ ngoan ngoãn lại ăn nhiều cơm, mới thật sự đáng yêu.
Khương Việt: “Vào nhà bếp ăn cơm."
Cô kêu sáu món ăn, bánh bao thịt, miến thịt heo kim chi, cá phi lê, ngó sen xào, huyết chưng, gà hầm nấm.
Vừa bày đồ ăn ra, liền nghe được một tiếng “wow”, liên tiếp sáu bảy âm thanh như thế, thật sự đáng trân trọng.
Khương Việt không nhịn được, bật cười, nói: “Các em phối hợp tốt thật đấy"
Tiểu Bảo Châu: “Mấy món này thật là ngon” Khương Việt: “Được rồi, ăn cơm thôi"
Cô nói: “Để chị lấy đồ uống cho các em.
Hứa Đình: “Uống nước hạnh nhân nha, chị có nấu mấy lọ mứt hạnh nhân, mùa đông uống nóng rất thoải mái. Thích Ngọc Tú cảm thấy thật sự rất đặc biệt, trong thôn bọn họ, đến nhà người khác đều ăn khoai tây, thật sự không có cái gì khác, bởi vì mọi người đều rất nghèo.
Vậy mà hiện giờ cô dẫn con đến nhà người khác ăn những thứ quý giá như vậy. Lúc này Thích Ngọc Tú cảm thấy da mặt mình còn dày hơn cả lợn rừng.
Ôi, cô còn không bằng lợn rừng, tuy rằng lợn rừng da dày, nhưng vẫn là “động vật hoang dã được bảo tồn”. Thoạt nhìn còn quan trọng hơn cô.
Khương Việt: “Tôi thích ăn kim chi, nhưng mà đáng tiếc tôi không biết làm kim chi. Cô gắp món miến kim chi, ăn vào cảm thấy vô cùng thỏa mãn: “Mẹ tôi còn nói, nếu tôi đi làm ruộng, mà lại không biết làm kim chi, thật sự là không được. Có thể thấy như vậy quả là sai thực tế. Thích Ngọc Tú nhanh chóng nói: “Tôi sẽ làm!"
Cô còn đang lo chuyến đi này không mang theo cái gì cả, vừa nghe Khương Việt nói như vậy, vội vàng nói: “Tôi sẽ làm! Tôi làm kim chi cho cô"
Cô không mang theo quà cáp gì, nhưng mà cô có thể hỗ trợ làm việc, nghĩ như vậy, Thích Ngọc Tú cũng cảm thấy thoải mái, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Cô nói: “Cô có chuyện gì yêu cầu thể lực thì nói với tôi, tôi làm cho.
Khương Việt nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Thích Ngọc Tú, ngây người một lúc, ngay sau đó cười nói: “Như vậy thật tốt! Chị Thích, vậy nhờ chị giúp tôi. Chị không biết đâu, chúng tôi là hai cô gái thật sự có nhiều chuyện không thể làm được. Nếu chị sẵn lòng giúp đỡ thì thật tốt quá."
1038 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo