Khương Việt chuẩn bị hai đĩa thức ăn.

Cô nói: “Nhìn xem mọi người thích ăn cái nào.

Một đĩa trái cây thập cẩm gồm sáu loại: dâu tây, cam, kiwi, chuối, xoài và cà chua bi.

Còn có một đĩa hạt sáu loại: hạt dưa, đậu phộng, hạnh nhân, hạt mắc ca, hạt hướng dương và hạt điều.

Phải nói là cực kì phong phú!

Khương Việt nói: “Nào, thích ăn cái nào thì cứ ăn nha, tôi là loại người có thể không ăn cơm, nhưng không thể không ăn trái cây và đồ ăn vặt"

Tiểu Bảo Châu kinh ngạc nhìn chị Khương, cảm thấy điều này thật sự quá khó tin.

Cô bé cúi đầu nhìn đĩa trái cây, rồi lại nhìn chị Khương, sau đó lại cúi đầu nhìn đĩa hạt khô.

Chỗ này có quá nhiều thứ mà cô bé không biết.

Khương Việt đưa lại gần cô bé và cười hỏi: “Em thích ăn cái nào?"

Trong mấy đứa bé này, Khương Việt thích nhất là Tiểu Bảo Châu, đương nhiên không phải bởi vì cô bé là đứa con gái duy nhất, mà là vì đứa bé này tương đối hoạt bát hơn, cái miệng nhỏ cũng thật sự rất thú vị.

Đứa bé như Tiểu Bảo Sơn cũng làm cho người ta thích, nhưng mà cậu bé quá ít nói.

Tiểu Bảo Nhạc thì còn quá nhỏ, cũng không có tiếp xúc nhiều.

Cho nên đây là lý do mà Khương Việt thích nói chuyện với Tiểu Bảo Châu nhất!

Cô nói: “Có phải là em mắc cỡ không? Nếu đã tới chỗ của chị, thì cứ coi như đây là nhà của em?

Tiểu Bảo Châu mấp máy môi, không dám chạm vào người anh trai và em trai, cô bé hít một hơi thật sâu, sau đó đánh liều hỏi: “Chị ơi, cái này là cái gì thế? Em không biết.

Khương Việt nhìn theo tay cô bé chỉ về phía trái kiwi, lúc này mới hiểu ra là cô bé không biết trái này.

Cô nói: “Cái này là trái kiwi, kiwi là loại trái cây rất tốt, rất giàu vitamin C, vitamin C là một thành phần dinh dưỡng quan trọng đối với cơ thể. Em có muốn biết khi cắt ra nó sẽ trông như thế nào không?"

Tiểu Bảo Châu vội vàng gật đầu.

Khương Việt cười nói: “Được rồi, các em cởi giày ra, ngồi ngay ngắn. Chị sẽ dạy cho các em. Tiểu Bảo Châu: “Dạ"

Mấy đứa bé cởi giày, vớ đứa nào đứa nấy đều thủng mấy lỗ to tướng, Khương Việt nhìn thấy vô cùng đau xót, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Như vậy có thể nói, Khương Việt không chỉ là người có nhân phẩm tốt, làm việc hay làm người đều vô cùng khí phách, mà còn rất hòa đồng dễ gân.

Cô cười nói: “Các em chờ chị chút nha Cô lập tức đi ra ngoài, sau đó liền nhanh chóng quay lại, trong tay cầm một rổ trái cây, cười hì hì và nói: “Tới đây, chị dạy các em"

Cô nói: “Nào, bây giờ chúng ta bắt đầu từ trái kiwi trước, các em mỗi người ăn một miếng, chị sẽ nói cho các em biết nó trông như thế nào.

Mấy đứa nhỏ do dự một chút, Khương Việt phát cho mỗi người một cái nĩa nhỏ, nói: “Nếm thử một miếng đi"

Cô quay đầu lại nói: “Chị Thích, sao lại ngồi đó, tới đây, chúng ta cùng ăn"

Thích Ngọc Tú vội lắc đầu: “Tôi nhìn mọi người là được rồi.

Khương Việt: “Vậy thôi."

Cô nói: “Các bạn nhỏ ăn một cái đi.

Tiểu Bảo Châu khuôn mặt phúng phính, quay sang nhìn mẹ mình, không thấy mẹ đang không vui, cô bé suy nghĩ và nói: “Được"

Cô bé cúi xuống chủ động lấy một miếng cho vào miệng, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, nhỏ giọng nói: “Vừa mềm vừa ngọt.

Khương Việt cười nói: “Này, các em cũng ăn đi?

Cô nhìn Tiểu Bảo Nhạc, suy nghĩ không biết đứa bé như vậy có làm được không, liền nhìn thấy thằng bé đưa tay cầm lấy một miếng rồi ăn luôn, sau đó cái mũi nhỏ nhăn lại, rồi lại gật đầu: “Cái này ngon.

Em trai, em gái đều ăn rồi, Bảo Sơn mới ăn một miếng, gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Khương Việt lấy từ rổ trái cây ra một trái kiwi, nói: “Đây, chính là cái này."

Tiểu Bảo Châu nhăn mặt đau khổ: “Nó lớn lên thật là xấu xí nha, thế mà lại ăn ngon.

Khương Việt: “Đúng vậy, thế nhưng lại ăn ngon.

Cô nói: “Tiếp theo chúng ta xem cái này...... Cái này là dâu tây, có biết không?"

Dâu tây thì mấy đứa nhỏ đều biết, bọn chúng đều gật đầu, trên núi đôi khi có dâu tây dại nhưng cũng ít, nên bọn nhỏ phải tranh giành với nhau.

Khương Việt: “Nếm thử đi, cái này là dâu tây Đan Đông, rất ngọt.

Mấy đứa nhỏ mỗi người ăn một quả, đôi mắt long lanh sáng ngời, đây là quả dâu tây ngon nhất mà bọn họ từng ăn.

Tiểu Bảo Châu: “Cái này màu vàng..."

Cô bé cũng không biết.

Khương Việt: “Cái này là quả xoài, không sinh trưởng ở phương bắc, nên có thể xem như là trái cây phương nam, trái kiwi vừa rồi cũng như vậy. Đây, các em ăn thử một miếng nhỏ đi, quả xoài này cũng tương đối kỳ lạ, có người ăn sẽ bị dị ứng, các em ăn trước một chút, nếu dị ứng thì không nên ǎn."

Mấy đứa nhỏ trở nên nghiêm túc, Thích Ngọc Tú cũng giật mình, thậm chí cô còn không biết có loại trái cây như thế này.

Vừa rồi Tiểu Bảo Sơn còn không hề sốt sắng, nhưng bây giờ lại chủ động ăn đầu tiên, cậu bé nghiêm túc nói: “Em ăn trước để xem tình hình như thế nào"

Khương Việt nở nụ cười: “Mọi người đều không giống nhau, không phải cứ nói em dị ứng, thì bọn họ cũng dị ứng, còn nếu em không dị ứng, thì bọn họ cũng sẽ không bị Tiểu Bảo Châu cũng nếm thử một miếng, nói: “Thật ngon!"

1083 chữ

0.10067 sec| 2399.531 kb