Thích Ngọc Tú nghiêm túc lắng nghe và tiếp thu kiến thức.
“Thật ra phần lớn lò sưởi ở Đông Bắc đều tập trung lại, phương pháp sưởi ấm mộc mạc quê mùa như vậy, ngay cả những người trẻ tuổi cũng chưa thấy qua. Nhưng mà nó hiếm và lạ” Trong lòng Thích Ngọc Tú cho rằng: Miệng cô nói là phương pháp sưởi ấm mộc mạc quê mùa, nhưng với tôi lại vô cùng mới lạ.
“Trước kia, tôi thật sự không biết cái gì cả, nhưng mà bây giờ làm chủ rồi, tôi cảm giác mình đã được học mọi thứ"
Bọn họ cảm thấy phải lập tức xuống núi, Thích Ngọc Tú nhìn đường núi xa xôi, tự nhủ bên này quả nhiên là xa hơn không ít.
Lúc này, bông tuyết rơi càng lúc càng lớn, Tiểu Bảo Nhạc đưa tay ra hứng lấy.
Bình thường khi tuyết rơi, thằng bé chỉ có thể ghé vào cửa sổ mà nhìn, hoàn toàn không được phép bước ra cửa, nhưng hôm nay là một trường hợp đặc biệt.
Mọi người đều nôn nóng đi thật nhanh, đứa bé này lại chơi thật sự hăng hái.
Tiểu Bảo Châu: “Tuyết càng lúc càng lớn.
Khương Việt: “Sẽ đến ngay thôi"
Bọn họ đến gần thôn, Thích Ngọc Tú nhìn thấy, thôn bên này và thôn núi Phượng Hoàng hoàn toàn không giống nhau.
Hầu hết nhà ở thôn núi Phượng Hoàng đều thống nhất theo một phong cách, Thích Ngọc Tú không hiểu biết nhiều như vậy, nhưng mà kết luận một chữ: Giống Nhà nào nhà nấy đều giống nhau, hơn nữa thoạt nhìn còn rất đặc biệt. Nhưng mà ở thôn này thì không như vậy, nhà ở có cao có thấp, dạng nào cũng đều có, người cũng không nhiều, không biết có phải có mối liên quan nào hay không, mà mọi người đều nuôi mèo. Khương Việt: “Đi bên này"
Cô ấy cười nói: “Tôi ở cách chân núi không xa lắm, như vậy cũng tiện để tôi lên núi” Bọn họ nhanh chóng tiến vào một cánh cửa sắt lớn, Khương Việt mở khóa, nói: “Đến rồi, hoan nghênh mọi người đến đây"
Thích Ngọc Tú đặt Bảo Sơn và Bảo Châu xuống, sân ở đây đặc biệt rộng, nhà ở của đại đội trưởng thôn bọn họ cũng chưa được tốt như vậy. Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn đồng thanh nói: “Thật là lớn. Khương Việt mỉm cười và nói: “Nhanh vào nhà đi, ở ngoài sân lạnh."
Trong sân nhà cô có trồng một vài loại hoa, nhưng vào mùa đông tất cả đều đã chết. Dẫn mọi người vào trong nhà, cô nói: “Mọi người vào bên phòng phía đông nha Cô giải thích: “Phòng phía tây tôi dùng để quay phim, nên thiết kế tương đối cổ xưa, thật sự cũng không được thoải mái cho lắm, chúng ta vẫn nên ở phòng phía đông thì hơn. Mọi người lên giường đất sưởi ấm một chút, tôi vẫn chưa tắt lửa lò sưởi. Trước kia tôi đều là ngủ giường, nhưng bây giờ tôi cảm thấy giường đất thật sự rất tốt. Thật ra, nằm trên đó, cảm thấy vô cùng thư thái, thậm chí dường như toàn thân đều ấm áp. Tuy rằng không thể nói là nó hữu ích 100%, nhưng mà khẳng định là thoải mái 100%"
Cô dẫn mấy người bọn họ vào phòng phía đông, vừa bước vào cửa, bốn người nhà quê đứng như trời trồng.
Tiểu Bảo Châu nhìn hết thảy mọi thứ, đưa tay dụi mắt.
Khương Việt: “Vào đi” Hiện tại cô có một cái giường đất, nhưng mỗi lần bạn bè tới, cô đều mời họ ngồi.
Lần này, mẹ con Tiểu Bảo Châu tới, cô cũng không ngoại lệ: “Nào, đến ngồi lên giường đất đi” Hứa Đình: “Mọi người ngồi đi, tôi lấy thêm ít than đá cho vào lò sưởi?
Một trợ lý chuyên nghiệp, là có thể xuống phòng bếp, còn có thể đốt than đá.
Khương Việt rất vui vẻ: “Thế nào? Không tệ đúng không?"
Mấy mẹ con Thích Ngọc Tú nhìn mặt đất, rồi lại nhìn khắp phòng, không biết bây giờ nên làm cái gì.
Co quắp, thật sự co quắp cả người.
Tiểu Bảo Châu nói nhỏ: “Tốt như vậy, em không dám giẫm lên.
Khương Việt bật cười và nói: “Cái này thì tính làm gì, mọi người suy nghĩ nhiều rồi, nào, nhiệt độ trong phòng có phải hơi thấp không? Không sao đâu, chờ chút nữa sẽ đỡ hơn thôi"
Tiểu Bảo Châu vội lắc đầu, nói: “Đã tốt lắm rồi.
Trong phòng thật sự ấm áp, không lạnh, hơn nữa nơi này rất đặc biệt.
Đại khái là do mấy người bọn họ chậm chạp, Khương Việt bế Tiểu Bảo Châu lên, nói: “Chị ôm em tiến vào"
Cô đặt cô bé lên chiếc giường đất, nói: “Mọi người còn muốn để tôi ôm từng người một hay sao?” Thích Ngọc Tú do dự một chút, cuối cùng cũng giẫm lên mặt đất sạch sẽ, mỗi bước đi đều khiến cô muốn ngất xỉu. Cô ngồi ở mép giường đất, bốn mẹ con ngồi xếp thành một hàng, tay đặt trên đầu gối, bộ dạng lúng túng chưa hiểu việc đời.
Khương Việt vừa quay đầu lại thì nhìn thấy cảnh này, không thể nhịn được, lập tức bật cười thành tiếng.
Cô nói: “Mọi người thả lỏng đi."
Mấy mẹ con hoạt động một chút, nhưng dáng vẻ vẫn vô cùng câu nệ.
Khương Việt: “Tôi đi lấy cho mọi người ít trái cây, các người muốn uống gì?"
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của bốn mẹ con họ, cô chỉ cười và nói: “Vậy tôi tự quyết định nha. Cô nói: “Mọi người chờ tôi một chút.
Khương Việt và Hứa Đình đều không ở đây, Tiểu Bảo Châu nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhỏ giọng nói: “Nơi này đặc biệt quá"
Cô bé không biết hình dung như thế nào, khẽ gãi gãi cái đầu nhỏ, mở to đôi mắt ngây thơ tò mò nhìn khắp mọi nơi......
Cuộc sống sau này đều tốt như vậy sao?
1071 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo