Khương Việt chỉ giải thích đơn giản một chút, lại nhìn thấy Thích Ngọc Tú có vẻ hoang mang, cô hỏi: “Làm sao vậy?"

Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Không có gì"

Tuy nhiên, cô vẫn thử thăm dò: “Trí thức trẻ về nông thôn...... năm nào thì trở về thành?"

Khương Việt lắc đầu: “Cái này tôi không biết, đi vào năm bảy mấy? 77 hay là 78 gì đó?"

Cô nhìn về phía Hứa Đình, Hứa Đình giơ ngón tay tính thử: “Năm 76 kết thúc, năm 77 khôi phục thi đại học, năm 79 mở cửa, rất nhiều trí thức trẻ trở về thành vào năm 80. Tuy là trước đó cũng có người bắt đầu lục tục trở về rồi...... nhưng mà năm 80 là đông nhất.

Thích Ngọc Tú kinh ngạc, cô mở miệng định nói gì đó, nhưng lập tức ngậm miệng lại, đem lời nói nuốt ngược vào trong.

“Khi đó cũng thật khó khăn” Hứa Đình nói: “Đôi khi tôi cũng nghe người lớn trong nhà nhắc lại, nói rằng thời điểm đó thật sự quá khó khăn. Khương Việt: “Cho nên thời điểm chúng ta sinh ra quả thật đã tốt lắm rồi.

Thích Ngọc Tú nghiêm túc lắng nghe, thầm nghĩ quả nhiên cuộc sống đúng là càng ngày càng tốt. Bọn họ là người ở thập niên 60, tuy rằng hơi khổ một chút, cũng thường xuyên nghe người lớn trong nhà nói, thế hệ bọn họ thật là may mắn, phải biết rằng trước kia, lúc thế hệ ông bà cha mẹ họ còn trẻ mới đúng là khổ.

Mà hiện tại, đã hơn 50 năm sau, những người lớn trong nhà Khương Việt lại cảm thấy thập niên 60-70 là khổ.

Suy nghĩ một chút, Thích Ngọc Tú cảm thấy an tâm hơn.

Cái này chính là kiểu “cảm giác quen thuộc”.

Cô nói: “Có thể trở về thành là tốt rồi, trong thành có nơi để làm trang trại Tuy nói cái gì cũng đều có thể học, nhưng mà cái này phải mất bao lâu? Hơn nữa, rời xa quê hương, thật sự khó mà thích ứng được, như vậy càng khó khăn hơn.

“Chúng ta còn phải đi bao lâu?” Suy cho cùng, Thích Ngọc Tú không phải là thanh niên trí thức, muốn nói bản thân thấy đồng cảm cũng rất khó mở lời.

“Còn phải hai ba tiếng đồng hồ nữa, vậy mới biết mỗi lần tôi lên núi thật vất vả phải không?"

Khương Việt cười khổ, nhưng ngay sau đó lại cười nói: “Nhưng mà vẫn có chỗ lợi, nếu không phải trong khoảng thời gian này tôi luôn leo núi, thì tham gia tiết mục chưa chắc đã thành thạo như vậy."

Thích Ngọc Tú: “Tuyết rơi rồi này!"

Cô ngẩng đầu nhìn lên không trung, đưa tay ra đón lấy một chút.

Khương Việt: “Không xong rồi, chúng ta phải nhanh lên?

Thích Ngọc Tú nhìn bọn họ, nói: “Đưa đồ cho tôi"

Cô lập tức bế hai đứa nhỏ lên, sau đó còn có thể xách theo đồ đạc.

Khương Việt và Hứa Đình:

Thích Ngọc Tú: “Các người nhanh đuổi theo"

Tiểu Bảo Nhạc ở trên lưng mẹ, thằng bé múa may tay nhỏ, nói: “Đuổi theo!” Khương Việt: “Chị như này là...

Thích Ngọc Tú: “Tôi ăn nhiều, nên sức lực cũng lớn"

Khương Việt: “Ồ"

Sức lực này không giống những người khác.

“Tôi xách phụ..."

Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Các người đi theo là được rồi"

Lúc này, Khương Việt thật muốn thán phục người chị đại lực sĩ này.

Cô không thể so được, không so được.

Lúc này đi đường, Thích Ngọc Tú cũng thật sự hối hận. Cô đi như vậy, chính là làm việc mà không dùng đầu óc suy nghĩ, đột nhiên lại đồng ý đề nghị của người khác, không mang theo lễ vật đã đến nhà người ta, còn ở lại làm khách, vậy thì giống cái gì chứ?

Lúc ấy cô thật sự là thiểu năng, mới nhìn vẻ mặt khẩn cầu của con gái mà đồng ý.

Chuyện này có thể tùy tiện đồng ý sao?

Tóm lại, Thích Ngọc Tú cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Nhưng mà bây giờ đang đi về nhà người ta rồi, ở trên đường, cô cũng không tìm được cái cớ nào nữa.

Hơn nữa, nhìn cái thời tiết này, chỉ sợ là đêm nay cũng chưa đến nơi, Thích Ngọc Tú cực kỳ hoảng loạn, cảm thấy là do bản thân xúc động, làm việc mà không có kế hoạch, những lúc thế này, cô lại nhớ đến chồng mình.

Trước kia có anh ấy bên cạnh chỉ ra những thiếu sót của cô.

Nhưng mà bây giờ không còn nữa.

Thích Ngọc Tú nghĩ đến chồng, trong lòng cảm thấy có vài phần mất mát, bọn họ không phải bị ép buộc kết hôn, mà là tự do yêu đương, cô còn là “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Lần đó cũng trong thời tiết như thế này, mà bây giờ, người đã không còn nữa......

Thích Ngọc Tú bước từng bước giẫm lên tuyết, nói: “Cẩn thận một chút.

“Tôi biết rồi, chị ơi, chị cũng nhìn đường cẩn thận. Khương Việt cảm thấy chị Thích có chút hoảng hốt, cũng nhanh chóng nhắc nhở.

Cô ấy nói: “Cũng không thể xem thường đường núi này, tuy đoạn này chúng tôi đã đi quen, nhưng cũng không dám nói bản thân hiểu rõ"

Thích Ngọc Tú ừ một tiếng, cô nói: “Tôi biết, tuyết này chút nữa sẽ rơi dày hơn, nhà cô còn củi lửa không?"

Khương Việt: “Nhà tôi không cần củi lửa, mọi người trong núi còn dùng củi lửa sao? Hiện tại ở bên này chúng tôi đều dùng than đá, tôi vốn dĩ định thuê nhà lầu, như vậy không cần phải làm những việc sưởi ấm. Nhưng mà tôi vốn dĩ đến đây để đi làm vườn, ở nhà lầu thì cũng không thích hợp. Cho nên tôi chỉ có thể thuê một căn nhà bình thường. Hơn nữa tôi đang tìm đội thi công đến làm lò sưởi, tuy nhiên cũng không quá gấp vì dù sao cũng chưa lạnh. Hơn nữa tôi phát hiện hầu hết mọi người chưa thấy qua phương pháp sưởi ấm như vậy, cho nên tôi đã chụp một ảnh lò sưởi Đông Bắc, chia làm hai phần trên dưới. Thật sự phải nói, hiệu quả cũng không tồi"

1050 chữ

0.04170 sec| 2394.039 kb