Thích Ngọc Tú: “Cái gì mà không thể giải thích rõ ràng?"
Khương Việt: “Ai mà biết có phải chị phá hoại cây cối hay không?"
Thích Ngọc Tú:
Hứa Đình gật đầu, nói thêm: “Nếu mà chặt trộm cây rừng, sẽ bị ngồi tù đó.
Thích Ngọc Tú:
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, một con gà rừng đập cánh phành phạch từ xa bay đến.
Tiểu Bảo Sơn hưng phấn nói: “Gà rừng, gà rừng!"
Thích Ngọc Tú: “Tôi tới bắt!"
Cô vừa sực nhớ ra, bọn họ đến nhà người ta làm khách lại không mang lễ vật!
Con gà rừng này, không phải là tự dâng đến cửa rồi sao?
Thích Ngọc Tú còn chưa kịp chạy đi, đã bị Khương Việt và Hứa Đình mỗi người một tay túm chặt, hai người đồng thanh nói: “Không cần!"
Thích Ngọc Tú: “Đó chính là gà rừng!"
Khương Việt: “Không thể! Không thể ăn thịt động vật hoang dã, không thể ăn, không an toàn. Với lại, hiện tại ăn thịt động vật hoang dã có phải là phạm pháp không?"
Hứa Đình gật đầu: “Nghe nói sau này ăn thịt động vật hoang dã là phạm pháp, còn chuyện này cụ thể thế nào, tôi cũng không biết. Không dám khẳng định, nhưng mà...... Ai mà biết được, nó có phải động vật được quốc gia bảo hộ không?"
Thích Ngọc Tú: “Đây là có ý gì?"
Vừa thấy vẻ mặt Thích Ngọc Tú dại ra, lại thấy vẻ mặt ba đứa bé như muốn nói “Chị đang nói cái quỷ gì vậy.
Khương Việt và Hứa Đình liếc nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy, bốn mẹ con nhà này đều không hiểu pháp luật.
Nghĩ như vậy, Khương Việt lập tức trở nên nghiêm túc, cô cảm thấy, mình nên phổ cập một chút khoa học cho bọn họ, không thể để cả nhà họ thất học, rồi bởi vì không hiểu pháp luật mà rước lấy phiền phức.
Đương nhiên, cô nói gia đình họ thất học, nhưng tuyệt đối không có ý coi thường họ.
“Mọi người sống trong núi, có thể là tin tức còn lạc hậu, thông tin không được linh hoạt, cũng không hiểu biết về pháp luật, cái này tôi phải giải thích cho mọi người một chút. Mọi người thấy đấy, những quả dại trong núi này, chúng ta có thể ăn tùy thích. Chỉ cần những quả đó không có chủ nhân, thì thật sự không có vấn đề gì cả. Nhưng mà, những động vật này, chúng ta phải xem xét một chút. Ví dụ như gà rừng, chị có thể nhận ra con gà rừng vừa rồi thuộc chủng loại nào sao?
Nhận ra được không? Vậy nên, nếu như nó là động vật được quốc gia bảo hộ thì sao?” Tiểu Bảo Sơn không thể giải thích được, hỏi: “Tại sao quốc gia phải bảo vệ gà rừng?"
Khương Việt: “...... Không phải bảo vệ gà rừng"
Tiểu Bảo Sơn nghiêm túc nói: “Chị vừa nói như vậy"
Khương Việt: “Là bảo hộ sở hữu, bảo vệ động vật hoang dã quý hiếm Tiểu Bảo Châu khiếp sợ: “Gà rừng là động vật quý hiếm sao?"
Hóa ra, hơn 50 năm sau, gà rừng sẽ tuyệt chủng sao?
Khương Việt: "
Cô cảm thấy dạy cho mấy đứa nhỏ có chút mệt.
Nhưng mà, cô là ai?
Khương Việt!
Khương Việt vô địch!
Cô có thể!
Khương Việt hít một hơi thật sâu, nói: “Gà rừng cũng phân ra rất nhiều loại, có loại rất quý hiếm.
Đương nhiên, không phải tất cả gà rừng đều là động vật được quốc gia bảo hộ, nhưng mà trong nhiều trường hợp, chúng ta cũng không thể phân biệt được. Hoàn cổ trĩ kê là động vật được bảo vệ cấp quốc gia cấp hai, mọi người có thể nói ra, con nào là hoàn cổ trĩ kê sao? Không nói gà rừng, chúng ta lại nói đến lợn rừng, nếu bắt lợn rừng, cũng trái với luật bảo vệ động vật hoang dã. Cô nghiêm túc nói: “Chúng ta không thể bởi vì không hiểu pháp luật mà làm hại động vật! Tôi biết mọi người cũng không thể bắt lợn rừng, nhưng mà chúng ta nên hiểu, nhất định phải hiểu biết pháp luật"
Thích Ngọc Tú: “..."
Cô thật sự không nghĩ tới, trải qua vài thập niên nữa, lợn rừng và gà rừng lại được bảo vệ như vậy.
Tại sao một “món ăn” lại quý giá như vậy?
Thật là không thể lý giải được mà. Thích Ngọc Tú hoàn toàn không thể lý giải, mấy đứa nhỏ lại càng không thể.
Tiểu Bảo Nhạc khẽ mấp máy môi, nhẹ giọng nói: “Thịt heo ăn ngon lắm"
Khương Việt cười: “Thịt heo ăn ngon, chúng ta có thể ăn heo nuôi trong nhà” Thích Ngọc Tú tò mò hỏi: “Lợn rừng và gà rừng không được, vậy hổ thì sao? Sói thì sao? Mấy con này có thể bắt không?"
Khương Việt hoảng sợ nhìn Thích Ngọc Tú, sau đó lập tức nghĩ đến cái gì đó, cười ha ha: “Chị Thích, chị cũng thật quá khoa trương. Cho dù gặp phải, tôi cũng muốn chạy thật nhanh, làm sao mà bắt được? Ở đâu dám bắt vậy! Vả lại, cho dù có thể bắt được thì cũng làm gì có ai dám bắt, không sợ ở tù mọt gông sao!"
Thích Ngọc Tú: “......” Bảo Sơn và Bảo Châu: “....."
Bảo Nhạc: Thịt heo ăn ngon.
“Hơn nữa bây giờ động vật đều ở vườn bách thú, ở bên này của chúng ta là núi rừng, cũng không có đâu!"
Thích Ngọc Tú:
Bọn họ đi theo đường núi xuống dưới, Khương Việt nói: “Cẩn thận một chút, đường bên này không tốt lắm” Hiện tại cũng chưa có người nào lên núi, về cơ bản mọi người đều phải rèn luyện mới có thể đi được một đoạn, cho nên càng lên cao, càng không dễ đi.
Thích Ngọc Tú: “Cũng còn tốt.
Cô không cảm thấy có cái gì khó khăn, ngược lại còn cảm thấy dễ dàng.
Cô nói: “Hai người là hai cô gái ở đây sao?"
Khương Việt: “À, thật ra nhà tôi không ở bên này, cái phòng này là tôi thuê. Chủ phòng là bà con xa của tôi"
Hứa Đình nói thêm: “Chủ phòng là chú ba của tôi, ông ấy dọn vào trong thành.
Lúc này Thích Ngọc Tú mới phản ứng lại: “Hai người cũng là thân thích à.
Khương Việt: “Có thể xem là vậy, năm đó một người cô của tôi xuống nông thôn gia nhập nhóm trí thức trẻ......"
1098 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo