Tiểu Bảo Châu nghiêng đầu, mơ mơ màng màng lắng nghe.

Vẻ mặt những người khác càng không hiểu, Khương Việt bật cười, nói: “Vậy còn mọi người thế nào?

Mấy ngày nay có gì tốt không?"

Thích Ngọc Tú: “Chúng tôi bán khoai nướng một thời gian, thấy trời lạnh, du khách cũng không tới, chi nên tôi liền nghỉ. Bây giờ mỗi ngày chúng tôi ở trong thôn đi học.

Khương Việt: “Đi học?"

Thích Ngọc Tú gật đầu: “Chính là trong thôn mở chương trình học văn hóa, mỗi buổi chiều chúng tôi đều đi nghe giảng bài” Khương Việt: “Thì ra là như vậy, mọi người học thế nào?"

Tiểu Bảo Châu: “Bọn em đi cùng với mẹ, mới đi mấy ngày nay. Nhưng mà bọn em đều nghiêm túc nghe giảng"

Khương Việt gật đầu: “Đi học cũng tốt"

Thích Ngọc Tú: “Tôi nghĩ dù sao thì cũng cần học một chút, chi bằng bây giờ học trước, chờ sang năm đi học, bọn nhỏ cũng không bỡ ngỡ"

Vốn dĩ cô cảm thấy mọi người đều trực tiếp đi học, làm gì phải suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng mà Khương Việt cũng nói rất nhiều lần, nói là mấy đứa nhỏ trước tiên nên học một chút cái này cái kia, Thích Ngọc Tú đều ghi nhớ trong lòng.

“À mà, chương trình học kia của mọi người có thể xin nghỉ được không?” Khương Việt cười nói: “Tôi muốn mời mọi người đến nhà tôi làm khách.

Khương Việt vẫn luôn cho rằng, cô bắt đầu có được vận may, đều là nhờ Tiểu Bảo Châu cho mình đồng tiền cổ kia.

Tất nhiên, cho dù không có cái này, cô cũng thật sự rất thích trẻ con, cũng sẵn sàng giúp đỡ mấy người bạn nhỏ này.

“Đến nhà chị sao?” Tiểu Bảo Châu nhìn về phía mẹ mình.

Thích Ngọc Tú bắt đầu do dự.

Khương Việt: “Chị Thích, cùng nhau tới đi! Tôi thật sự rất muốn tiếp đãi mọi người"

Cô đã lâu không gặp mấy đứa bé, nên rất muốn được ở gần bên chúng Mỗi tay ôm một đứa, thật sự cô rất muốn đem Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu về nhà mình.

Hai đứa nhỏ đều nhìn Thích Ngọc Tú, ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong.

Thích Ngọc Tú: “Vậy...... đi thôi"

Trước ánh mắt mong chờ của mấy đứa nhỏ, Thích Ngọc Tú còn có thể làm gì được?

Còn có thể làm gì với con của mình?

Đương nhiên là đồng ý.

Khương Việt: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay hôm nay đi luôn được không? Hôm nay đi, đến đó ở lại hai ngày, một thời gian nữa, tôi phải đi Bắc Kinh, chúng ta sẽ rất lâu không thể gặp nhau"

Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu lên nói: “Chị ơi, chị chuẩn bị đi Bắc Kinh sao"

Cô bé hưng phấn đến nỗi cả khuôn mặt đều ửng đỏ, tuy bọn họ còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được, Bắc Kinh chính là thủ đô.

Nơi này đối với những đứa trẻ mà nói, chính là nơi linh thiêng nhất.

“Đúng vậy, có một công ty liên hệ với chị, chị đến đó thảo luận thêm về hợp đồng. Mặt khác, cái tác phẩm chị vừa quay cũng cần được tuyên truyền.

Sau đó cô lại nói: “Đi nha, đi nha.

Kỳ thật Khương Việt không muốn nói, nếu chuyện này thành công, sau này cô sẽ có rất ít thời gian ở đây, cho nên khó có được cơ hội, cô muốn cùng chơi với các bạn nhỏ.

Khương Việt chắp tay trước ngực: “Đi nha!"

Bộ dạng này của cô chọc cho bốn mẹ con đều cười, Hứa Đình ở bên cạnh cũng cười.

Thích Ngọc Tú: “Vậy được rồi, nhưng mà......"

Khương Việt: “Cùng lắm là leo núi thêm một lần, lần sau tôi lại đưa mọi người lên. Dù sao mấy ngày nay tôi cũng leo rất nhiều lần"

Thích Ngọc Tú: “Được.

Vừa nói như vậy, bốn mẹ con nhà họ Thích đều đi cùng Khương Việt. Khương Việt vốn tưởng rằng bọn họ phải về nhà chuẩn bị, nhưng mà bọn họ không chuẩn bị cái gì cả, cô cũng không hỏi nhiều, ngược lại còn đề nghị: “Mọi người không xuống núi bên này sao?"

Thích Ngọc Tú lắc đầu.

Khương Việt: “Thật ra bên này cũng khá ổn, tuy rằng núi bên này không nổi tiếng, nhưng cũng có đường đi, chính là khung cảnh núi Phượng Hoàng. Danh tiếng chắc chắn không bằng núi Trường Bạch, nhưng cũng có rất nhiều người tới. Mọi người đều nói, bên này vẫn đẹp như núi non của núi Trường Bạch! Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy cái này chưa chắc đã chính xác. Rốt cuộc vẫn còn một chút khoảng cách Hứa Đình: “Nếu mà núi Phượng Hoàng giống như núi Trường Bạch thì tốt rồi, như vậy có thể làm cái hạng mục du lịch, giúp người dân ở đây cải thiện cuộc sống"

Thích Ngọc Tú vội vàng nói: “Tôi thấy núi Phượng Hoàng cũng có rất nhiều du khách đến, tôi đều đến thôn ở núi Phượng Hoàng để buôn bán, thấy ở đó có thật nhiều xe buýt"

Cái này Hứa Đình cũng biết, cô ấy nói: “Thôn núi Phượng Hoàng thật ra chỉ là phía sau núi Phượng Hoàng, chỗ đó xe vẫn chưa gọi là nhiều, nếu là đằng trước, dựa vào phong cảnh nơi đó, mới là tốt nhất. Ôi, người lúc nào cũng đông đúc. Lúc phong cảnh núi Phượng Hoàng còn chưa được khai phá, thôn núi Phượng Hoàng thật sự không được tốt. Bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Thật ra theo lý thuyết thì nên thấy như vậy là đủ, nhưng mà vẫn luôn muốn càng nhiều càng tốt.

Thích Ngọc Tú bật cười, nói: “Tất cả đều như thế, ai mà không nghĩ như vậy chứ"

Thích Ngọc Tú nhìn mấy cành cây, nói: “Bên này vẫn còn rất sum suê và tươi tốt, nhưng lại có nhiều cành khô"

“Mùa đông mà.” Khương Việt nói.

Thích Ngọc Tú: “Những cái này đều có thể để chụm củi"

Khương Việt bật cười, nói: “Hiện tại ở đâu lại còn dùng cái này, hơn nữa, trong núi có rừng phòng hộ, cô mà khiêng mấy nhánh cây này xuống núi, thật sự là không thể giải thích rõ ràng"

1136 chữ

0.10675 sec| 2393.172 kb