Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, nhà bọn họ vẫn phải chuẩn bị đồ dùng cho qua mùa đông.
Họ sẽ lại vội vàng nhặt củi, nếu không sẽ không đủ dùng.
Phôi nấm và mầm đậu nành ở nhà cô cũng bắt đầu phát huy tác dụng.
Bọn họ loay hoay với cuộc sống hằng ngày, nhưng rồi tất cả đều thành công.
Những việc này nếu không dành chút thời gian để thực hiện thì không thể nào hình dung ra phải làm như thế nào. Nhưng mà thật sự làm rồi thì lại cảm thấy cũng không khó, Thích Ngọc Tú đem phôi nấm đặt ở trên bệ bếp, còn đậu nành thì để ở ngăn tủ trong phòng. Điều này sẽ làm cho gia đình họ có màu sắc phong phú hơn vào mùa đông.
Đậu nành lên giá, Thích Ngọc Tú đem xào với thịt khô, mùi vị vô cùng thơm, mấy đứa bé ăn mà suýt chút nữa cắn vào lưỡi. Thật là quá ngon.
Lúc ăn nấm và giá đỗ, Bảo Châu lại nhớ tới Khương Việt, cứ nhắc mãi hết lần này tới lần khác:
“Thật là nhớ chị Khương quá!"
Thích Ngọc Tú: “Hay là sáng mai mẹ dẫn con đi gặp? Theo mẹ nghĩ công việc của chị ấy cũng đã kết thúc rồi."
Tiểu Bảo Châu: “Tốt quá"
Cũng lâu rồi bọn họ không đi “bên kia”, Tiểu Bảo Châu lập tức nói: “Đi thôi, đi thôi"
Thích Ngọc Tú mỉm cười, nhìn về phía hai cậu con trai.
Tiểu Bảo Sơn thẹn thùng, nhưng kiên quyết nói: “Không thể bỏ con lại"
Bảo Nhạc: “Con cũng phải đi."
Thật là, ai cũng muốn đi.
Mặc dù buổi chiều đã ăn cơm no, nhưng trước khi đi ngủ, Tiểu Bảo Châu vẫn phải uống một túi sữa, không chỉ có cô bé, anh trai và em trai cũng uống, bọn nhỏ giống như đã có thói quen trước khi ngủ phải uống một ly sữa. Thật ra bây giờ Thích Ngọc Tú cũng không bỏ được.
Mấy đứa bé một hai nhất định phải cho cô, nhưng cô cũng không cần.
Cô là một người lớn, sao có thể uống cái này?
Tiểu Bảo Châu: “Con sẽ nói cho chị Khương Việt biết, mỗi ngày con đều uống sữa, nhất định sẽ trắng"
Thích Ngọc Tú cười và nói: “Chúng ta cũng không biết trước được ngày mai qua đó có thể gặp được không"
Tiểu Bảo Châu: “Nếu mà ngày mai không gặp, bữa khác chúng ta lại đi, nhất định là có thể gặp được.
Tiểu Bảo Châu cho rằng như vậy khá ổn.
“Trong mọi trường hợp, đều có thể dự tính trước"
Thích Ngọc Tú cười, khẽ ừ một tiếng.
Không biết có phải trời không muốn Tiểu Bảo Châu đi nhiều lần hay không, hôm sau bọn họ đi qua đó, thật sự là gặp được Khương Việt.
Phải nói rằng, Khương Việt thật sự không phải ngày đầu tiên tới đây, cô ấy đã lên núi ba ngày liên tục, đây là ngày thứ ba, cuối cùng mới gặp được Tiểu Bảo Châu.
Cô tươi cười tiến đến, ôm Tiểu Bảo Châu xoay vòng vòng: “Này bạn nhỏ xinh đẹp, em nhớ chị sao?"
Khương Việt chỉ hỏi một câu như vậy, ngay sau đó liền nói: “Cô bé, hình như em có da có thịt hơn rồi phải không, chị vừa ôm em liền cảm giác được là em béo lên.
Đuôi mắt Tiểu Bảo Châu cong lên, khóe miệng cười vui vẻ: “Mấy ngày nay em ăn cơm rất ngon. Khương Việt đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về vẫn như xưa.
Cô nói: “Tiểu Bảo Sơn, em gặp chị sao lại không vui, chị giận đấy"
Tiểu Bảo Sơn mở to mắt, cười và nói: “Em cũng nhớ chị Tiểu Bảo Nhạc rõ ràng là không quen biết Khương Việt, nhưng mà thấy anh chị đều nhiệt tình như vậy, thằng bé lập tức hiểu ra, cũng làm nũng: “Chị, em cũng nhớ chị"
Khương Việt bật cười, cô nói: “Xem các em ngoan như vậy, mấy món quà chị tặng các em cũng thật đáng giá"
Cô cười nói: “Chị mang rất nhiều quà cho các em"
Mấy người bọn họ tìm một chỗ khuất gió ngồi xuống, Tiểu Bảo Châu nôn nóng không đợi được, nói: “Chị Khương, nhà em trồng nấm, thành công rồi"
Cô bé lại ngẩng đầu nhìn Hứa Đình, nói: “Chị Hứa, nhà em cũng làm giá đỗ thành công rồi, ăn rất ngon.
Hứa Đình cũng rất vui mừng.
Cô ấy nói: “Thật sự được rồi sao, trời ơi, giỏi quá"
Đuôi mắt Tiểu Bảo Châu cong lên: “Các chị đều rất tuyệt. Chị đi ra ngoài làm việc, có vất vả không?"
“Cũng khá tốt, không có mệt như chị nghĩ, chị vốn dĩ cho rằng có nhiều người như vậy, chỉ có mình chị là thấp kém, những người khác đều ở vị trí cao, đương nhiên chị phải phục vụ bọn họ. Nhưng mà không ngờ tới, bọn họ đều khá tốt. Cảm giác những người càng ở vị trí cao ngược lại càng khiêm tốn. Hơn nữa, rất nhiều việc đều là dựa vào biên tập cắt nối, thực tế thì tổ tiết mục sẽ giúp đỡ một ít. Cũng sẽ không thật sự để chúng ta bị đói. Và tất nhiên, là chị cũng thật sự có khả năng!” Nói đến tiết mục, Khương Việt lại thao thao bất tuyệt: “Xem như chị đã biết vì sao mà họ tìm chị, so với những nữ diễn viên xinh đẹp khác, thì chị bình dân và giản dị hơn nhiều, lần này là đến một hải đảo. Có nhiều nguyên liệu nấu ăn đều phải tự lên núi tìm kiếm, còn phải tự mình nấu cơm, ít nhiều thì chị cũng có khả năng"
Tiểu Bảo Châu không hiểu, nhưng mà cô bé có thể tưởng tượng ra được khi nghe Khương Việt miêu tả mùi vị thơm ngon của đồ ăn.
Cô bé nói: “Thật là tốt"
Khương Việt cười nói: “Đúng vậy, hơn nữa, người nổi tiếng có thể đứng được trên đỉnh cao, thật sự đều là có chút tài năng, lần này đi, chị chưa thấy người nào có vẻ ngoài và thái độ khó coi. Đừng nói là người có vẻ ngoài khó coi, ngay cả một đại mỹ nhân chị cũng chưa thấy qua 1090 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo