Thích Kiến Quốc vô cùng đắc ý, cảm thấy bản thân cũng rất vinh dự: “Em gái đối với anh quả nhiên thật là tốt. Tuy rằng không thường xuyên lui tới thăm hỏi, nhưng mà em xem, chỉ cần có gì tốt là em ấy lại nghĩ đến anh, đúng không?"

Chị Thích bĩu môi, không quan tâm đến người đàn ông đang khoác lác kia, anh muốn nói gì thì cứ nói đi, dù sao nguyên liệu này cũng là của chị.

A Xuân hào hứng nói: “Mẹ, mùa hè may cho con một cái áo sơ mi đi.

Cô ôm sấp vải không muốn buông ra: “Màu sắc và hoa văn này, chỗ chúng ta cũng chưa từng có, thật là đẹp mắt.

Chị Thích trừng mắt liếc cô một cái, nói: “Con thật là xấu xa.

“Mẹ."

Thích Kiến Quốc ngẩng đầu lên và nói: “Mấy người đàn ông chúng tôi cũng không dùng được, hai mẹ con mỗi người may một cái áo đi, có đủ không?"

Chị Thích: “Em lấy cái này làm gì?” Thích Kiến Quốc: “Cũng không thể để ba người đàn ông chúng tôi mặc áo hoa được"

Anh cười nói: “Còn cái tất đỏ này, cho anh một đôi.

Chị Thích: “Em đi làm cũng cần cái này, em cũng muốn một đôi. Cái tất này, chỗ chúng ta cũng không có. Em cần một đôi tất là được rồi, còn sấp vải này cho A Xuân may áo, còn dư lại thì em xem có thể may cho hai đứa con trai mỗi đứa một cái áo ngắn tay hay không, nếu không đủ thì làm......"

Hai đứa con trai cũng vô cùng hào hứng: “Chúng con cũng có..."

Vào mùa đông, ở đây có chút lạnh, nhưng cả nhà này lại vô cùng náo nhiệt. Thích Ngọc Tú còn không biết nhà anh cả mình náo nhiệt như vậy, mấy ngày nay, mỗi ngày cô đều chạy xuống chân núi, bởi vì dưới chân núi có ban xoá nạn mù chữ, sắp bắt đầu rồi.

Cứ đến mùa đông hằng năm, không có việc gì làm, trong thôn đều sẽ tổ chức một đoàn trí thức trẻ lập thành ban xoá nạn mù chữ cho nông dân trong thôn.

Tất nhiên, mặc dù ban xoá nạn mù chữ được thành lập, nhưng không phải nhà nào cũng đến tham gia.

Hầu hết mọi người đều có quá khứ không vui, lại lớn tuổi rồi, học cái gì nữa mà học? Hơn nữa, có nghe cũng không tiếp thu được.

Cũng phải nói thêm là, tuy rằng trời lạnh, nhưng cũng không phải việc gì cũng không có, đàn ông thì kiếm củi, đan sọt, phụ nữ thì may vá quần áo, làm kệ giày. Những việc này đều có thể làm được.

Hà tất gì lại tới nghe cái này cho phí thời gian?

Cho nên mỗi năm ban xoá nạn mù chữ đều rất ít người. Nhưng mà tuy rằng ít người, nhưng vẫn có thể gom đủ thành một ban.

Cho nên ban xoá nạn mù chữ này mỗi năm đều hoạt động cố định, tuy rằng làm cái này không có ăn cũng không có uống, nhưng mà ban xoá nạn mù chữ của đại đội bọn họ làm rất tốt, cho nên mới có trường học. Có nhiều đại đội còn không có trường học đâu. Công xã bọn họ có mười mấy đại đội, nhưng chỉ một nửa đại đội là có trường học.

Cũng không nên xem thường cái trường học này, có trường học, bọn nhỏ không cần đi học ở trong thôn, mới có thể bố trí người. Hiện tại có bốn giáo viên tiểu học, tất cả đều là người của đại đội bọn họ.

Công việc béo bở như vậy, đại đội trưởng tuyệt đối sẽ không giao cho nhóm trí thức trẻ.

Còn ban xoá nạn mù chữ, đại đội trưởng mới bố trí cho trí thức trẻ.

Suy cho cùng, dù sao thì trí thức trẻ cũng còn thiếu đại đội lương thực.

Thích Ngọc Tú biết trong thôn này không có, nhưng cô cũng không bận tâm, trong thôn mở ban xoá nạn mù chữ, cô nhanh chóng quyết định tham gia. Không chỉ cô muốn tham gia, mà còn muốn đưa ba đứa con đến tham gia cùng.

Bảo Sơn và Bảo Châu thật ra cũng đi theo nghe, nhưng mà không nghiêm túc nghe giảng từ đầu tới cuối, lúc này Thích Ngọc Tú dự định sáng sớm sẽ đi ngay.

Dù sao thì bọn họ cũng không thể lỡ mất thời gian.

Không chỉ có như thế, cô còn mua cho bọn nhỏ bút chì, cục tẩy và vở, Thích Ngọc Tú nói: “Cái này chúng ta không đem đi, lấy ra sẽ không tốt, nên để ở nhà cho các con có thể luyện tập"

Bảo Sơn và Bảo Châu gật đầu lia lịa, phấn khích đến không tả được.

Tiểu Bảo Nhạc chỉ tay nói: “Con cũng muốn.

Thích Ngọc Tú nhìn thằng bé một cái, nói: “Con còn nhỏ, hiện tại không dùng được."

“Có thể!” Bảo Nhạc vỗ ngực.

Thích Ngọc Tú: “Không thể!"

Bảo Nhạc cúi đầu xuống, ngoan ngoãn.

Thích Ngọc Tú tiếp tục nói: “Con cùng mẹ đi đọc sách, phải nghe lời, không được quấy khóc, có hiểu không? Bằng không, mẹ sẽ không thể dẫn con theo Tiểu Bảo Nhạc vừa nghe vậy, nhanh chóng nói: “Con yên lặng, con nghe lời, con sẽ ngoan” Thằng bé không muốn ở nhà một mình. Tuy rằng trước kia vẫn luôn ở nhà một mình, nhưng mà từ sau khi ra ngoài chơi, trong lòng thằng bé đã nghĩ khác, nó không muốn ở nhà chơi một mình.

Không muốn, hoàn toàn không muốn chút nào.

Thích Ngọc Tú chưa mua giấy bút cho Tiểu Bảo Nhạc, tuy rằng bọn họ có thể mua, nhưng mà cô cảm thấy nhóc con chưa cần dùng tới thì không thể lãng phí. Ban xoá nạn mù chữ sẽ bắt đầu vào mỗi buổi chiều, kéo dài khoảng hai tiếng.

Sắp xếp như vậy, đối với Thích Ngọc Tú mà nói chính là không có gì có thể tốt hơn, cơ bản là không có bất kỳ chuyện gì bị chậm trễ.

1093 chữ

0.04112 sec| 2396.016 kb