Đầu tiên là do trong nhà có một cô con gái và hai cậu con trai, cả ba đều đang tuổi đi học. Thứ hai là cả hai bên đều có gánh nặng, mỗi tháng Thích Kiến Quốc muốn gửi về quê năm đồng tiền để phụng dưỡng cha mẹ, sinh nhật cha mẹ thì gửi mười đồng tiền, lễ tết cũng gửi mười đồng tiền, mỗi năm ít nhất cũng phải hơn một trăm đồng tiền.
Chưa kể mỗi năm Thích Kiến Quốc còn phải gửi một ít tiền và vật dụng giúp đỡ cho em gái Thích Ngọc Tú.
Mà năm đó vợ Thích Kiến Quốc thi đậu, trong nhà thật sự không có tiền cho chị đi học, chị đành liều mạng cố gắng tranh thủ đi học, hơn nữa còn hứa sau này tìm được công việc, dù có kết hôn hay không, mỗi tháng đều sẽ phụng dưỡng cho cha mẹ năm đồng tiền, mãi cho đến già. Lúc này, ở nhà mới ra ngoài mượn tiền, chị cũng tranh thủ tận dụng cơ hội này.
Bên chỗ chị, mỗi năm cũng cố định chi tiêu 60 đồng tiền.
Cũng theo cách tương tự, ngày tết lại cho thêm một chút, chừng bảy, tám hoặc là mười đồng tiền. Cứ như vậy, tuy rằng nhà bọn họ có hai người làm công nhân, nhưng vẫn rất bình thường. Hơn nữa, nhà ở cũng vô cùng bình thường.
Hầu hết những người tham gia quân ngũ đều là xuất thân từ nông thôn, không thể thiếu gánh nặng trọng trách gia đình.
So với những nhà khác, nhà bọn họ xem ra còn tương đối yên ổn, ít nhất hai bên gia đình chỉ cầm tiền, chứ không có ai tới đòi “làm chủ gia đình”, càng không có ai “lòng tham không đáy”.
Vợ chồng họ đã thấy nhiều tình huống như vậy, nhưng thật ra hai người đều cảm thấy tuy rằng cha mẹ mình cũng muốn chút tiền, nhưng cũng không quá tệ, ít nhất là không gây phiền phức cho bọn họ.
Ở khu nhà này, bọn họ đã thấy nhiều cảnh gà bay chó sủa, nhiều người càng lớn tuổi càng hay gây sự.
“Anh Thích, đây là cái gì?"
Chị Thích đang chuẩn bị bàn ăn, nhìn thấy món hàng trên bàn, nói: “Đây là em hai gửi tới ư!” Chị thật sự rất kinh ngạc, thật ra chị không có ấn tượng mấy với cô em chồng này. Hai nhà ở hai nơi, cũng không thường xuyên lui tới. Chỉ là hầu như năm nào chồng chị cũng phải trợ cấp cho cô em gái này, bao nhiêu đó cũng đủ khiến trong lòng chị cảm thấy xa cách.
Tuy nhiên, chị không thể nào nói nhiều lời trước mặt anh Thích.
Người này có khúc mắc, chị hiểu được, tóm lại là nói cũng không có ích gì, làm ầm lên chỉ thêm ồn ào khiến mọi người không vui, vậy nên chị không nói sẽ tốt hơn.
“Mấy hôm trước không phải em ấy mới gửi thư về sao?"
Thích Kiến Quốc kinh ngạc: “Là em hai sao? Sao em ấy lại gửi đồ đến đây, anh còn tưởng là của em cå,"
Anh mở món đồ ra, hoàn toàn chết lặng.
Chị Thích: “Cái gì? Ôi trời? Cái này không tồi nha!"
Chị còn phải nghi ngờ là cái này do Thích Ngọc Linh gửi đến.
Thích Ngọc Tú làm sao mà có đồ tốt như vậy được?
Chị nhìn màu sắc và hoa văn, kêu lên: “A Xuân ơi, tới giúp mẹ xem cái này"
Một cô gái mười sáu tuổi bước ra, cô nhìn món đồ này, vô cùng thích thú: “Mẹ, cái này có phải cũng quá đẹp rồi không? Ở chỗ chúng ta không có bán những thứ như vậy. A, còn có hai đôi tất đỏ, ha ha ha, mẹ, mẹ xem, chỗ này có thêu tên.
Chị Thích cũng cảm thấy hiếm có, nói: “Cái này thật sự là hiếm thấy Lúc này, Thích Kiến Quốc đã cầm lấy bức thư bên trong, ngồi xuống đọc.
Chị Thích: “Chuyện gì vậy?"
Thích Kiến Quốc: “Em hai ở trong núi săn được một con hươu, dùng nhung hươu đổi nguyên liệu với người ta.
Chị Thích tiến đến gần anh, thấy anh đang cố gắng ghép vần, ánh mắt có phần hoảng hốt, chị nói: “Trong này cũng không có viết"
Thích Kiến Quốc: “Ở đây, mở đầu em ấy đã viết về việc săn hươu vào mùa thu"
Chị Thích: “Cái này chỉ là nói như vậy, cũng chưa viết cái gì khác......” Nói tới đây, chị đột nhiên phản ứng: “Ý em ấy là thật sự là em ấy bắt được hươu sao?"
Thích Kiến Quốc cười: “Còn không phải sao! Chữ hươu khó viết như vậy, tại sao em ấy lại muốn viết?"
Thích Kiến Quốc nói hợp tình hợp lý, chị Thích yên lặng nhìn trời, nhất thời chưa biết trả lời như thế nào.
Anh càng cười lớn hơn: “Em xem chỗ này, ở đoạn giữa này, em ấy nói ở công xã thấy được nguyên liệu đẹp, lại hiếm thấy, không biết chỗ chúng ta có hay không..."
Chị Thích nhất thời không có lời nào để nói: Này là một bức thư, các người lại viết giống như một mật hàm, xem ra người bình thường chưa chắc hiểu được rõ ràng"
Thích Ngọc Tú viết dong dài hai trang, chỗ này viết một câu, chỗ kia viết một câu, chị vừa nhìn thấy, còn tưởng rằng em chồng không đọc sách, không có văn hóa mới viết thành như vậy. Hỗn loạn cả nửa ngày, là do cô ấy cố ý sao?
“Thật ra em hai đọc sách không được nhiều lắm, nhưng mà em ấy cũng không ngốc, không thể tùy tiện viết trong thư rằng em có được một cái nhung hươu, đến trao đổi nguyên liệu với người trong công xã, mặc dù bây giờ cho phép trao đổi, nhưng mà thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện"
Chị Thích:
Hai người đúng là anh em mà!
Tuy nhiên, chị Thích cũng không xem thử cô em chồng còn viết cái gì, chỉ nói: “Cái nguyên liệu này thật đúng là không tồi đâu"
1064 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo