Hơn nữa, bởi vì mùi vị cũng không ngon nên sữa này bán không được chạy lắm.

Nhưng nghiêm túc mà nói, thì cũng không thành vấn đề, chỗ nào cũng không có vấn đề gì cả.

Nhưng mà như vậy thật sự là không có tâm.

Tuy nhiên, chuyện này đối với mấy anh em Tiểu Bảo Châu thì có vấn đề gì sao? Hoàn toàn không có.

Trẻ con thời hiện đại được chăm sóc chu đáo thì mới quan tâm đến vấn đề đó, còn bọn họ ở thời đại này, làm gì có nơi nào quản cái gì là hạn sử dụng, căn bản là không có ai quản. Huống hồ, cái này còn chưa có quá thời hạn, không phải sao?

Cho nên!

Không vấn đề gì!

Ba đứa trẻ vẫn vui mừng xoay quanh mớ phần quà được thưởng.

Thích Ngọc Tú không lập tức pha sữa bột cho bọn nhỏ, mà ngược lại là thiêu hủy đi cái thùng, bọn họ khui sữa bò đã mua.

Một thùng là 24 túi, Thích Ngọc Tú cũng chuẩn bị cho mình một túi, bốn người mỗi người một túi sữa bò uống ừng ực ừng ực, uống đến khi trống trơn thì mới ngưng.

Tiểu Bảo Châu uống xong một túi sữa bò, búng tay, thỏa mãn nói: “Thật là ngon quá.

Sữa bò nguyên chất chính là có mùi vị như vậy.

Thích Ngọc Tú bật cười, cô đem mấy cái túi uống xong cắt ra, đổ nước vào trong, rửa sạch và nói:

“Sau này chỉ cần có cơ hội, mẹ nhất định lại mua cho các con, các con xem sữa bò này trắng như vậy, uống vào nhất định là có thể trở nên trắng nõn nà, mẹ sẽ chăm các con thật trắng thật khỏe.

Trong lòng Thích Ngọc Tú mơ hồ có cảm giác, Tiểu Bảo Nhạc của cô năm nay không bị cảm mạo, nói không chừng là bởi vì được ăn ngon.

Con cái ăn ngon, đầy đủ dinh dưỡng, sau đó lại giúp đỡ cô mọi việc trong ngoài, các yếu tố này trộn lẫn vào nhau, như vậy không phải là khỏe mạnh không sinh bệnh thì là gì?

Nghĩ đến đây, ý chí chiến đấu của cô càng sục sôi: “Mẹ sẽ tranh thủ mỗi ngày cho các con uống một chén sữa!"

Tiểu Bảo Châu: “Tuyệt quá!"

Cô bé giơ hai tay lên: “Mẹ là nhất!"

Thích Ngọc Tú cười: “Con đó, đúng là vua nịnh nọt!"

“Mẹ là nhất!” Tiểu Bảo Nhạc học theo chị gái.

Thích Ngọc Tú lại bình luận: “Con là một đứa theo đuôi"

Thích Ngọc Tú đem chăn đệm ra, nói: “Được rồi, cả nhà chúng ta mở cuộc họp"

Ba đứa trẻ: “? ??"

Thích Ngọc Tú nghiêm túc: “Tuy rằng hôm nay học được rất nhiều kiến thức, rất vui sướng, nhưng chuyện ngày hôm nay, dù cho các con có phấn khích như thế nào, cũng phải giấu ở trong lòng, có hiểu chưa?"

Cô tiếp tục giải thích: “Mẹ nghĩ có nói nhiều thì các con cũng không hiểu. Nhưng mà các con phải biết rằng, nếu các con nói bừa là ra ngoài trải nghiệm được cái gì, trong nhà ăn cái gì, dùng cái gì.

Như vậy, người khác sẽ lập tức cướp hết đồ đạc trong nhà chúng ta, chúng ta sẽ tiếp tục chịu đói.

Các con có còn nhớ trước kia đã chịu đói ra sao không?"

Ba đứa bé đều nhớ rõ, mặc dù lúc ấy Tiểu Bảo Nhạc còn rất nhỏ nhưng nhóc cũng nhớ rõ.

“Nhất định không nói? Ba đứa đồng thanh đáp cùng một lời.

Thích Ngọc Tú: “Đúng rồi, nếu người ngoài biết được, không chỉ sẽ cướp đi đồ đạc của chúng ta, có khả năng còn sẽ cảm thấy chúng ta là quái vật, đem chúng ta nhốt vào nhà tù, mỗi ngày bắt chúng ta làm việc, không cho cơm ăn. Cho nên, chúng ta nhất định phải giữ yên lặng. Chúng ta phải giữ bí mật, được không?"

“Dạ được!"

Tiểu Bảo Châu cũng bị dọa rồi, rụt cổ lại và nói: “Mẹ, chúng ta giữ bí mật, cẩn thận, không cho bất kỳ kẻ nào biết"

Thích Ngọc Tú gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Mẹ không định hù dọa các con, nhưng mà phải cho các con biết tính nghiêm trọng của chuyện này. Ngàn vạn lần không thể ra ngoài khoe khoang, hiểu không?"

“Hiểu ạ!"

Thích Ngọc Tú: “Các con hiểu thì mẹ an tâm rồi, được rồi, đi ngủ thôi, sáng mai cho các con ăntrứng gà luộc.

"Ô de!"

Thích Ngọc Tú cười nói: “Chúng ta chỉ có thể không biểu hiện chút nào ra bên ngoài, như vậy mới có thể luôn có những ngày tháng tốt lành như thế này, mới có thể ăn cơm, mới có thể ăn mì sợi, ăn trứng gà, cũng có thể đi ra ngoài chơi, xem phim...... Cho nên, chúng ta đập tay bảo đảm không nói"

Mấy đứa bé vội đưa tay ra: “Đập tay"

Tuyệt đối không nói!

Vào mùa đông, trời tối sớm, Thích Kiến Quốc vội vã về nhà, người đi bên cạnh anh chính là cậu con trai thứ hai Tiểu Vĩ vừa tan học, mới vừa đi đến cổng đình, đã bị gọi lại.

“Anh Thích, có người gửi đồ cho anh nè, từ Đông Bắc gửi tới.

Đông Bắc gửi tới, vậy chỉ có thể là của em gái lớn.

Anh cười nói: “Cảm ơn"

Anh ký tên và nhận hàng, Tiểu Vĩ tò mò nhìn món hàng, nói: “Ba, ba cho rằng trong này là cái gì?” Thích Kiến Quốc không biết, cũng không đoán ra.

Anh nói: “Về nhà cho mẹ con xem Thích Kiến Quốc bước vào nhà, nhìn thấy vợ đang ở hành lang nấu cơm, ở đây bọn họ dùng chung phòng bếp, phân chia thời gian, thật sự vô cùng vội vàng. Thích Kiến Quốc không kêu vợ, xách theo món hàng đi vào nhà.

Thích Kiến Quốc là phụ bếp, vợ là điều dưỡng trong bệnh viện quân y, tiền lương của hai người họ, một tháng cũng hơn 80 đồng tiền.

Mức lương này tính ra cũng không tệ, nhưng mà mỗi ngày hai vợ chồng cũng không được thoải mái cho lắm.

1067 chữ

0.05677 sec| 2400.281 kb