Thích Ngọc Tú nhìn qua, bởi vì khắp nơi đều là đồng hồ khiến cô cảm thấy kinh ngạc.
Trên xe có, lúc bọn họ ở rạp chiếu phim cũng thấy, giống như ở khắp mọi nơi đều có.
Tiểu Bảo Châu nghiêng đầu, chống cằm, nhẹ nhàng nói: “Con không biết xem đồng hồ. Thích Ngọc Tú nói: “Về nhà mẹ dạy các con"
Lần này ra ngoài, cô phát hiện bản thân hiểu biết quá ít, bọn nhỏ biết cũng quá ít, không thể như vậy.
Tuy rằng trên đường trở về vẫn say xe như cũ, nhưng Thích Ngọc Tú lấy việc bản thân mình là mẹ làm động lực, ép buộc chính mình chống đỡ, tuy rằng say xe rất khó chịu, nhưng cô cũng không thể tỏ ra lúng túng! Thích Ngọc Tú nhìn thời gian, phát hiện lần này xe chạy đến thôn, không đến 40 phút.
Tuy rằng trong tay vẫn còn tiền, nhưng Thích Ngọc Tú không mua thêm cái gì khác, bọn họ lấy đồ đã gửi về, lúc này mới từng bước từng bước đi về nhà.
Trên đường núi đi về nhà, ba anh em Tiểu Bảo Châu cũng không cần che giấu, hay cố tình hạ thấp giọng, ngược lại rất thản nhiên hỏi: “Mẹ ơi, ngày mai chúng ta còn xuống núi không?"
Thích Ngọc Tú: “Không được, ngày mai các con cũng đừng ra ngoài, mẹ xuống dưới mua một ít gạo và mì sẽ trở về ngay."
Trong tay cô vẫn còn khá nhiều tiền, mà cô không định giữ quá nhiều tiền vốn, theo cô thì 3000 là đủ rồi, dù sao thì bọn họ cũng không định đến đây sinh sống. Ở bên này tốt, cũng không cần rời đi. Không có hộ khẩu cũng không có chỗ ở, nếu bị người khác phát hiện ra manh mối, sợ là sẽ bị thiêu hủy!
Điều này không được.
“Cũng không biết, mùa đông năm nay có sắp xếp xoá nạn mù chữ không, nếu sắp xếp xoá nạn mù chữ, chúng ta nhất định phải đi."
Người khác có cảm thấy xoá nạn mù chữ là tốt hay không thì cô không biết, nhưng Thích Ngọc Tú xác định là cô cảm thấy tốt.
Bằng không, hiện tại cô vẫn là có mắt như mù.
Càng nhìn thấy nhiều, cô càng phát hiện, thật ra không có gì thật sự đáng sợ.
Cứ nói đến chuyến đi này, lúc nào cũng có thứ xem không hiểu.
Hiện tại, cho dù là ra ngoài buôn bán cô vẫn dẫn con theo, dựa vào bản thân để xoá nạn mù chữ, học được một chút gì đó cũng đều rất quan trọng.
Khi tới cửa nhà, Thích Ngọc Tú nói: “Chờ lúc nào rảnh, mẹ xuống núi hỏi một chút, rồi mua giấy bút cho các con, để các con luyện tập trước.
Bọn trẻ vô cùng thích thú, bọn họ không ở nhà một ngày, trong nhà không có một chút không khí ấm áp nào, Thích Ngọc Tú nhanh chóng dùng một mẩu giấy nhóm chút lửa. Những cái bao bì đóng gói như thế này, tuy rằng rất ít thấy, thoạt nhìn cũng là thứ tốt, nhưng Thích Ngọc Tú đều không giữ lại. Cô không muốn một chút tiện nghi, rồi lại mang đến phiền phức trong nhà, cũng chưa bao giờ cho phép các con đụng đến, thật sự quản lý rất nghiêm khắc.
Đây cũng là lý do mà những đứa trẻ nghèo thường rất hiểu chuyện, nhờ vậy mới có thể tiến bộ.
Thích Ngọc Tú lấy bếp lò, lúc này mới bật lửa đèn dầu, bắt đầu thiêu hủy đi đồ vật.
“Mẹ ơi, đây là cái gì?” Ba đứa nhỏ tập trung thành một vòng tròn, nhìn vào món đồ với vẻ vô cùng tò mò, Thích Ngọc Tú mở một cái hộp ra, sửng sốt, sau đó mừng như điên: “Này, đây là màn thầu.
Màn thầu này lớn bằng cái mặt Tiểu Bảo Nhạc.
Có khoảng tám cái.
Thích Ngọc Tú nhìn vào cái hộp, nói: “Cái này là của Bảo Nhạc"
Cô chỉ vào dấu vết của mình và nói: “Ba cái dấu vết, chính là của Bảo Nhạc.
Bảo Nhạc đứng lên xoay vòng vòng, sung sướng mà khua tay múa chân: “Là con, là con, con thật là lợi hại!"
Thích Ngọc Tú nở nụ cười, nói: “Ừ, con rất lợi hại. Buổi tối chúng ta sẽ ăn cái màn thầu này"
"Dạ!"
Thích Ngọc Tú nở nụ cười, nói: “Không ngờ phần thưởng kỷ niệm lại tốt như vậy.
Chỉ cần đi lên là có quà, cô chỉ hận bản thân không thể là đứa trẻ ba tuổi rưỡi, lên sân khấu đứng trộn lẫn là nhận được phần thưởng kỷ niệm là màn thầu.
“Mẹ mau mở cái của con, mở cái của con? Tiểu Bảo Châu thật sự sốt ruột, cô nhìn cái hộp, nói:
“Của con là cái gì?"
Thích Ngọc Tú tò mò mở ra, nói: “Là sữa bột"
Cái này bọn họ vốn dĩ cũng muốn mua.
Nhưng mà cô chỉ mua một túi, cái này có đến sáu túi.
Ở giữa còn có một cái bình sữa.
Thích Ngọc Tú: “Cái này chính là giải nhất, quả nhiên là đồ tốt.
Tiểu Bảo Châu hào hứng nói: “Sữa bột, có thể uống sữa bột thật là tuyệt"
Tuy rằng chưa từng uống qua, nhưng lúc Tiểu Bảo Châu đến nhà dì cả đã nghe qua, nghe nói cái này so với sữa mạch nha còn quý hơn.
Hơn nữa, Tiểu Bảo Châu cũng xem qua giá trong siêu thị, hiểu được đây là thứ tốt, cô bé lập tức vui vẻ nói: “Chúng ta đều thật là lợi hại, còn của anh trai thì sao?” “Hả? Của anh trai cũng là sữa bột, chẳng qua là ba túi và thêm một cái bình sữa"
Đêm nay, cả nhà cực kỳ vui vẻ, bọn họ chưa từng có nhiều thứ tốt như vậy, làm sao có thể không hào hứng cho được.
Nhưng mà, thiên đường thiếu nhi làm cái hoạt động này, cũng thật sự không hợp lý, dù sao thì sữa bột mà trẻ con uống cũng phải phân theo độ tuổi, họ lại tùy tiện phát như vậy. Hơn nữa, cũng rất nhanh sẽ hết hạn, chỉ còn khoảng nửa năm là hết hạn sử dụng rồi.
1073 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo