Dù sao, hoạt động cũng đến thời gian bắt đầu rồi, trên sân khấu tổng cộng có sáu đứa bé.
Người chủ trì: “Tiếp theo chúng ta trả lời câu hỏi nha, câu hỏi là 5 cộng 3 bằng mấy?"
Sáu đứa bé:
Người chủ trì:
Xem ra tiết mục này không có cách nào chủ trì nữa rồi.
Anh ta nói: “Các bạn nhỏ đều không biết sao?"
Anh ta nhìn Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn, thấy cả hai không hề nhúc nhích, hai đứa này là lớn nhất rồi!
Bằng không phải làm sao bây giờ? Còn có thể trông cậy vào mấy đứa bé này hay sao?
Tiểu Bảo Châu giơ tay lên: “Cháu biết, bằng tám!"
Cô bé đưa tay ra sau lưng lắc lắc, xác nhận không chút nghi ngờ.
Người chủ trì vui mừng khôn xiết: “Bạn nhỏ này trả lời đúng rồi, như vậy chúng ta cùng đến câu hỏi tiếp theo.
Anh ta nhìn vào bảng câu hỏi, thật sự cảm thấy cần phải uống thuốc, thật sự, vừa rồi 5 cộng 3 còn tốn nhiều công sức như vậy, lần này là tám cộng sáu đấy.
Chắc chắn câu hỏi được đưa ra, mấy đứa bé sẽ không trả lời được cho mà xem.
Tiểu Bảo Sơn cúi đầu, đếm hết các ngón tay, lại đưa ngón chân lên, vô cùng nghiêm túc...... Sau một khoảng thời gian dài như một thế kỷ, người chủ trì rốt cuộc cũng nghe cậu bé nói: “Mười bốn a."
Người chủ trì: “Hả...."
Anh ta biết những câu hỏi phía sau càng khó hơn, để có thể chọn được một người giỏi nhất, nhưng mà, nhìn mấy đứa bé trước mặt có đứa nào đáng tin cậy không chứ?
Anh ta quyết định không xem bảng câu hỏi, nói: “Sau đây là một câu hỏi, hai cộng hai"
Tiểu Bảo Châu: “Bốn"
Liên tiếp một vài câu hỏi, Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu không hơn kém nhau là bao.
Người chủ trì: “Câu hỏi cuối cùng, bốn cộng năm Tiểu Bảo Châu: “Tám"
Tiểu Bảo Sơn: “Chín"
Người chủ trì mỉm cười: “Trả lời đúng"
Anh ta cố gắng mỉm cười: “Như vậy lần này người giỏi nhất, chính là hai bạn nhỏ này."
Anh ta thản nhiên nói: “Các người oẳn tù tì, ai thắng, người đó là người giỏi nhất.
Cái này cũng thật là tùy ý, ai bảo chỉ có một phần thưởng cho người giỏi nhất.
Tiểu Bảo Sơn: “Cháu nhường cho em gái"
Bảo Châu: “Không được, cháu nhường cho anh trai Hai đứa bé bày quả thật rất khiêm nhượng.
Thích Ngọc Tú đứng ở phía dưới, cảm thấy hai đứa con của mình thật tốt.
Hai đứa có thể làm được như vậy, nhường nhịn cho nhau, chính là tốt nhất.
Cuối cùng hai đứa bé cũng oẳn tù tì, Tiểu Bảo Châu giành được thắng lợi, ôm một cái hộp lớn, nhưng mà Tiểu Bảo Sơn và những bạn nhỏ khác lên sân khấu cũng có, Tiểu Bảo Sơn được vị trí thứ hai, còn Tiểu Bảo Nhạc được phần thưởng kỷ niệm.
Ba đứa bé, mỗi người xách theo một cái hộp lớn, cùng đưa cho Thích Ngọc Tú: “Mẹ ơi, mẹ xem này, chúng ta thật là lợi hại"
Thích Ngọc Tú mỉm cười, vô cùng vinh dự: “Các con rất tuyệt.
Cô nhận mấy cái hộp lớn, lập tức bế Tiểu Bảo Nhạc lên, ngay sau đó mỗi tay ôm lấy một cái, đem ba cái thùng giấy đặt trên cánh tay, rồi đi thẳng về phía trước.
Người xem xung quanh:
“Trâu bò thật!"
Kinh nhờ!"
Người chủ trì: “...” Không ngờ một người phụ nữ có thể làm được như vậy!
Giữa những ánh mắt sùng bái của mọi người, Thích Ngọc Tú càng bước đi nhanh hơn.
Vì sao ư?
Bởi vì bản chất cô không muốn trở thành người nổi bật.
Càng nổi bật sẽ càng dẫn đến những chuyện không hay, bị người khác phát hiện bọn họ không thích hợp thì làm sao?
Cho nên Thích Ngọc Tú nhanh chóng rời đi.
Nói ra cũng đúng, Thích Ngọc Tú thật sự là có nhiều lo lắng, nếu bọn họ xuất thân ở phía bắc Thượng Hải, trạng thái như vậy khẳng định sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng mà bọn họ xuất thân từ một trong 180 huyện thành nhỏ bé, kinh tế kém phát triển, khoa học kỹ thuật lạc hậu, mọi thứ đều hết sức bình thường.
Mà xung quanh họ, cũng có nhiều thôn, thật sự không thể coi là giàu có, cho nên bọn họ có chút chưa hiểu về cuộc sống phát đạt, nhưng thật ra cũng không mang lại cho người khác cảm giác kỳ quái.
Nếu nói là thật sự nghèo, cũng không phải là không có.
Cho nên, bốn mẹ con Thích Ngọc Tú và những người ở đây có điểm không hợp nhau, nếu không muốn nói là khác biệt rõ ràng.
Đương nhiên, điều này cũng chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, cho nên tuy rằng xấu hổ nhưng không cần phải tự ti quá mức.
Cả nhà đi vào ga, Thích Ngọc Tú tìm xung quanh nhưng không tìm được người bán vé, cô vội tìm một người hỏi: “Đây có phải hướng đi thôn núi Phượng Hoàng không?"
“Kia còn không phải sao?” Thích Ngọc Tú không biết hai chữ phượng hoàng, nhưng bên cạnh người bán khoai lang nướng có một tấm bia đá, cô gật đầu: “Cảm ơn.
Cô nhanh chóng dắt mấy đứa nhỏ lên xe, lúc lên xe lại xác nhận một chút cho chắc chắn, quả nhiên đây là đi núi Phượng Hoàng, không phải chiếc xe ban đầu.
Thích Ngọc Tú nhìn cái hộp giấy màu đỏ rực, nói: “Không biết trong này là phần thưởng gì?
Cô thật sự không ngờ rằng, tới đây một chuyến còn có thể nhận được quà tặng.
Tiểu Bảo Châu: “Hay là mở ra xem sao?"
Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Về nhà rồi hẵng mở.
Tiểu Bảo Châu ngoan ngoãn gật đầu, ngay sau đó chu cái miệng nhỏ nhắn mà nói: “Không biết mấy giờ rồi.
Thích Ngọc Tú không có đồng hồ, đương nhiên là không biết, cô lắc đầu, nói: “Không biết được, có thể là hai hay ba giờ?"
Một hành khách ngồi đằng trước nói: “Hai giờ 40, bên kia có đồng hồ điện tử"
1085 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo