Thích Ngọc Tú: “À cảm ơn cô.

Cô cảm thấy mình lại có chuyện cần làm.

Vốn dĩ, nơi này có thể lấy nước ấm, tuy rằng những cái đó bày ra đều là phải bỏ tiền, nhưng mà cũng có cái không cần tiêu tiền.

Thích Ngọc Tú vui sướng lấy bốn ly nước ấm, nói: “Đây, đừng để nghẹn Cô mỉm cười hỏi: “Món nào ăn ngon nhất?"

Món nào ăn ngon nhất sao?

Bọn trẻ bối rối, chúng cảm thấy cái nào cũng đều ngon cả.

Tiểu Bảo Châu kiên quyết nói: “Tất cả, tất cả đều ăn ngon"

Bọn họ nhanh chóng ăn hết các món, mẹ con bàn bên kia cũng ăn xong rồi, nữ đồng chí kia thật sự không nghĩ tới, con trai mình có thể ăn sạch bánh bao nhỏ. Còn ăn thêm vài miếng cơm. Bởi vì rất hiếm khi con trai ăn cơm ngoan như vậy, cô ấy cũng vui mừng khôn xiết. Quả nhiên, mấy đứa nhỏ đều hay so sánh, cô ấy cười nghiêng đầu nói: “Vừa rồi các người xem siêu nhân phải không? Tôi ngồi trước các người một hàng. Cả ba đứa bé đều là con cô sao?"

Thích Ngọc Tú ừ một tiếng.

“Nhà cô cũng thật đông con.

Thích Ngọc Tú: “Trong thôn chúng tôi đều sinh nhiều Nữ đồng chí hiểu rõ, cô ấy nhìn quần áo Thích Ngọc Tú, lập tức cảm thấy đến mẹ mình cũng sẽ không mặc.

“Hiện tại điều kiện ở nông thôn cũng khá tốt phải không?"

Thích Ngọc Tú không dám nhiều lời, chỉ nói: “Cũng tốt.

Nữ đồng chí mỉm cười, đứng dậy mặc áo khoác, cô ấy nói: “Vậy các người từ từ ăn, chúng tôi đi trước. Chỗ thiên đường thiếu nhi dưới lầu có hoạt động, tôi đi xem có quần áo thích hợp hay không, mua cho con trai ít bộ mặc ăn tết.

Nữ đồng chí nói xong liền dẫn con trai rời đi, đứa bé quay đầu về phía ba anh em Tiểu Bảo Châu làm mặt quỷ.

Tiểu Bảo Châu: “Đúng là đồ con nít ranh Thích Ngọc Tú bật cười: “Con không phải con nít ranh sao"

Tiểu Bảo Châu cắn một miếng gà, nói: “Con là đứa trẻ hiểu chuyện “Các con còn muốn ăn cái gì nữa không? Mẹ sẽ mua cho các con thêm một chút.” Khó lắm mớiđược tới đây một lần, thật sự không biết khi nào mới có lần sau, cho nên Thích Ngọc Tú muốn cố hết sức làm thỏa mãn ba đứa con, nhưng mà, cả ba đứa đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, vì vậy bọn trẻ đều lắc đầu.

Tiểu Bảo Nhạc vỗ cái bụng nhỏ mà nói: “To phình rồi"

Thích Ngọc Tú cười nói: “Vậy là tốt rồi."

Cô dẫn ba đứa trở lại quầy, nhận tiền thối hơn một trăm, bữa cơm này cũng hơn 80 đồng tiền, Thích Ngọc Tú khẽ lẩm bẩm, chia thử xem như thế nào. Bọn họ có bốn người, bình quân mỗi người hơn hai mươi đồng tiền, Thích Ngọc Tú lại cảm thấy như vậy thật tốt.

Rốt cuộc, cô còn gặp một ít người mua khoai lang nướng để làm một bữa cơm, hai củ khoai lang nướng cũng mười mấy đồng tiền, Thích Ngọc Tú thật sự không thể lý giải tại sao chuyện không đáng như vậy mà nhiều người vẫn thích.

Nếu xét từ phương diện này, Thích Ngọc Tú khẳng định tuy rằng cảm thấy 80 đồng tiền là không ít, nhưng mà vẫn đáng giá.

Đương nhiên, nếu xét từ góc độ tự mình nấu cơm, cô mua một túi 50 cân gạo bình thường, cũng khoảng một trăm đồng tiền, có thể ăn rất lâu, rất lâu.......

Ái chà, cái này thật sự là không thể tính được.

Thích Ngọc Tú dắt mấy đứa nhỏ xuống lầu, lúc này, cô can đảm ấn vào số “1” trên thang máy.

“Mẹ ơi, chúng ta về nhà sao?"

Thích Ngọc Tú cúi đầu nhìn con gái, nói: “Ừ, về nhà, chúng ta không thể để đến đêm tối mới về nhà, đến lúc đó đường sẽ khó đi lắm"

Tiểu Bảo Châu: “Dạ"

Cô bé rất thích nơi này, không ngờ phải đi rồi.

Thích Ngọc Tú biết bọn nhỏ nghĩ cái gì, mỉm cười không nói gì.

Khoảng không gian rộng lớn dưới lầu náo nhiệt hơn chỗ vừa rồi một chút, hình như đây là nơi mà mẹ của đứa bé kia nói, là “cửa hàng thiên đường thiếu nhi” ?

“Có bạn nhỏ nào tình nguyện lên tham gia trò chơi không? Chỉ cần tham gia trò chơi, nhất định sẽ có một phần thưởng kỷ niệm, có bạn nhỏ nào tình nguyện lên không?"

Giọng nói của người chủ trì rất lớn, nhưng bạn nhỏ thì rất ít ỏi, không được mấy người.

“Có bạn nhỏ nào không?"

Tiểu Bảo Sơn dừng bước, cậu bé nhìn lên sân khấu, nói: “Mẹ ơi, người đó nói có phần thưởng kỷ niệm Thích Ngọc Tú: “Cái đó......"

Cô có vẻ chần chờ.

Đôi mắt sắc bén của Tiểu Bảo Châu nhìn đến những hộp quà bên cạnh, tuy rằng không biết người đó đang làm gì, nhưng cô bé kiên định nói: “Con cũng có thể"

Nếu cần, cô bé có thể.

Thích Ngọc Tú: “Vậy, đi đi, nếu con muốn thì đi ngay đi......"

Cô bé nhanh chóng xông lên phía trước, Tiểu Bảo Sơn cũng liền đuổi theo, hai đứa nhỏ vọt lên sân khấu, kêu to: “Chú ơi, cháu muốn tham gia.

Người chủ trì đang tuyệt vọng, trong lòng thầm mắng ban tổ chức sao không chọn thời gian khác, đang dở khóc dở cười thì thấy mấy đứa nhỏ này xuất hiện, vội vàng nói: “Mau lên đây nào.

Có người vẫn tốt hơn là không có ai.

Hai anh em Bảo Sơn và Bảo Châu bước lên bậc thang sân khấu.

Tiểu Bảo Nhạc nhìn thấy anh và chị đều đi rồi, thằng bé cũng lộc cộc chạy theo, giống như một con chim cánh cụt, tới cạnh bậc thang, thằng bé bám vào rồi lớn tiếng: “Còn có cháu!"

Đột nhiên xuất hiện ba đứa bé, nhưng mà còn quá nhỏ.

Nhưng vẫn là câu nói kia, có người còn hơn không......

1102 chữ

0.08453 sec| 2397.234 kb