Thật ra Thích Ngọc Tú cũng không biết trả bao nhiêu tiền là hợp lý, nhưng cô thấy những người khác cơ bản đều là một trăm, hai trăm, cô nhìn mấy đứa nhỏ đứng bên cạnh, tuy rằng bọn họ chỉ là ba đứa bé, nhưng mà ăn cũng không ít. Thích Ngọc Tú cầm 200 đồng tiền, đưa qua: “Tôi mua phiếu.
Cô có chút khẩn trương, nữ đồng chí trên quầy không ngẩng đầu lên đã nhanh chóng thu tiền:
“Tiền thế chấp 30, không được làm mất phiếu, không cần nữa có thể trả lại.
Thích Ngọc Tú: “Hả? À!"
Cô không hiểu gì nhưng vẫn nhìn sang ba đứa con, hỏi: “Các con muốn ăn cái gì?"
Nơi này có quá nhiều sự lựa chọn.
Bánh bột ngô, mì, cơm, rau xào, còn có những món kỳ lạ không thể nhận ra, Thích Ngọc Tú cảm thấy bản thân có chút mê loạn.
Cô lớn như vậy rồi còn cảm thấy hoa mắt, huống hồ gì là mấy đứa nhỏ. Mấy đứa nhỏ cực kỳ mê thích, đang suy nghĩ lựa chọn món gì để ăn.
Tiểu Bảo Châu khôn khéo đề nghị: “Mỗi người chúng ta chọn mua một món khác nhau.
Cô bé nói một cách nghiêm túc: “Như vậy tất cả đều có thể nếm thử Thích Ngọc Tú nhịn không được cười xoa đầu con gái, nói: “Sao con lại lanh lợi như thế chứ.
Khóe miệng Tiểu Bảo Châu nhếch lên, đây là do cô bé không có cái đuôi, nếu có nhất định sẽ vểnh lên cho mà xem.
Có vài người tuy rằng đã mua phiếu rồi, nhưng vẫn chưa quyết định được là mua cái gì, ngược lại là đứng xem người khác mua như thế nào, nhìn một lúc lâu, có người yên lặng gật đầu, suy tư, hóa ra là như thế này.
Thích Ngọc Tú: “Lấy một phần cơm rang"
Cô thích nhất là ăn, lúc nào trong đầu cũng nghĩ đến cơm.
“Rau, thịt nướng hay là gà rán?” Thích Ngọc Tú: “Gà rán!” Nhiều dầu, lại còn nhiều canh.
“Một phần cơm rang gà rán, mười tám đồng tiền"
Cô ấy nhận tiền đặt cọc và nói: “Cô giữ cái phiếu này, lát nữa sẽ kêu cô tới lấy.
Thích Ngọc Tú nhìn về phía mấy đứa nhỏ, nói: “Các con muốn ăn cái gì? Mẹ đã kêu một phần cơm rang gà rán"
Tên này thật là quá dài.
“Thịt, thịt, thịt Tuy rằng Tiểu Bảo Nhạc đang bối rối, nhưng mà đứa nhỏ này thích ăn nhất vẫn là thịt.
“Mì thịt bò? Được không?” Chị gái Bảo Châu nhìn về phía em trai, giúp cậu bé đưa ra chủ ý, lại nói:
“Còn có bánh bao nhỏ"
Tiểu Bảo Nhạc chỉ tay: “Đều muốn ăn......"
Thích Ngọc Tú: “Chi bằng đều mua hết, dù sao chúng ta cũng cùng ăn.
Mấy đứa nhỏ gật đầu lia lịa.
Thích Ngọc Tú: “Lấy một phần thịt heo, một phần thịt bò"
“Bánh bao nhỏ thịt heo mười sáu, thịt bò mười tám"
Vừa trầm trồ khen ngợi, Thích Ngọc Tú lại kêu thêm một phần mì thịt bò, một phần chân giò hun khói, bánh rán, cháo quẩy, tất cả đều là mười lăm đồng tiền.
Thích Ngọc Tú thật sự không ngờ rằng sẽ có một ngày bản thân mình lại đứng ở một nơi kỳ quái như vậy, lựa chọn những món mình muốn ăn.
Theo lẽ thường thì bấy nhiêu đó là đủ rồi, nhưng Thích Ngọc Tú do dự một chút, sau đó lại kêu một phần cơm chiên Dương Châu.
Tại sao lại kêu cơm chiên Dương Châu, chính cô cũng không hiểu được, nhưng mà thấy nhiều người mua liên tục, Thích Ngọc Tú cũng muốn kêu một phần, tuy rằng Thích Ngọc Tú liên tục gọi đồ ăn, nhưng mà gọi nước cũng phải trả tiền, cô kiên quyết không mua.
Mua đồ ăn cô còn có thể lý giải, nhưng mà tại sao phải mua nước?
Thích Ngọc Tú thật sự không thể lý giải được. Không mua, nhất định không mua.
Một ly nước đến mười đồng tiền, cô có thể mua được một phần bánh rán hoặc cháo quẩy rồi.
Quên đi. Mấy người bọn họ tìm một chỗ trống ngồi xuống, Thích Ngọc Tú bưng một đống đồ ăn ngon về, Tiểu Bảo Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Người ở bên ngoài, đều nhỏ như con kiến. Thích Ngọc Tú: “Chắc chắn là như vậy rồi, chúng ta đang ở lầu tám mà Bọn họ chưa từng lên một tòa nhà cao như vậy, Cung Tiêu Xã của bọn họ tổng cộng mới chỉ có ba tầng.
Thích Ngọc Tú: “Nào, ăn cơm đi Mấy đứa nhỏ sớm đã đói bụng, nghe mẹ nói như vậy, nhanh chóng khởi động tay, một vị bánh bao nhỏ hấp là tám cái còn tặng thêm một cái, Thích Ngọc Tú hỏi: “Có ngon không?"
Ba đứa nhỏ hào hứng gật đầu.
Lúc này, không ai còn có thời gian nói chuyện, bọn họ đều nhiệt tình ăn cơm.
Ba đứa nhỏ mở to miệng ăn cơm, siêu thơm siêu ngon.
Tuy rằng không phải cuối tuần, cũng đã qua giờ cơm trưa, ở đây cũng không có quá nhiều người, nhưng tóm lại là có một vài người rảnh rỗi. Những đứa bé ăn cơm ngoan ngoãn, luôn khiến người khác nhìn mà cảm thấy sung sướng.
Một nữ đồng chí ngồi bàn bên cạnh nói: “Các con của cô ăn cơm thật giỏi, con tôi ăn cơm thôi cũng phát mệt"
Đứa bé trai giữ chặt miệng: “Không ăn.
“Con nhìn xem các bạn ăn kìa"
Đứa bé trai yên lặng nhìn mấy người bạn nhỏ há mồm to, rồi lại nhìn chính mình, cảm thấy bản thân rất kém cỏi, lập tức nói: “Con cũng muốn ăn bánh bao nhỏ. Con cũng muốn ăn cơm chiên"
Mẹ nó lập tức nói: “Được, mẹ đi mua, con mà không ăn xem mẹ có đánh con không” Cô ấy bưng bánh bao nhỏ trở về, đồng thời còn bưng hai chén nước, cô ấy nói: “Các người không mua đồ uống có thể qua bên kia lấy chút nước sôi để nguội, cái này miễn phí đấy"
1071 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo