Hôm nay cũng không có đông người đến xem, dù sao thì cũng không phải cuối tuần, các bạn nhỏ đều phải đi học.
“Mẹ ăn đi!"
Thích Ngọc Tú nhìn Tiểu Bảo Sơn đưa xúc xích nướng cho mình, cười nói: “Được"
Cô cắn nhẹ một miếng, lại cắn xúc xích nướng của Bảo Châu và Bảo Nhạc mỗi cái một miếng nhỏ, rồi nói: “Các con tự ăn đi."
Tiểu Bảo Châu: “Cái xúc xích nướng này siêu ngon"
Lông mày cô bé nhướng cao như đang nhảy múa, tuy rằng đồ ăn trong nhà cũng rất ngon, nhưng mà hương vị của cái này càng ngon hơn. Tiểu Bảo Châu cảm thấy, chỗ này thật sự rất tốt.
Cô bé cúi đầu ăn xúc xích nướng, đúng lúc này, màn hình lớn sáng lên, cô bé nói: “Wow. Trên màn hình lớn, một người đàn ông mang giày da, xách theo một chiếc vali bước từ trên xe ô tô xuống, tiến vào sân bay, một lúc sau, liền nghe thấy: “Giữa mùa hè, ngài là người được chọn” Tiểu Bảo Châu chăm chú xem nghiêm túc, trong lòng tự hỏi, cái này là cái gì.
Tiếp theo sau đó, là hình ảnh một bãi chùy lay động, những người bạn nhỏ trên màn hình hò reo, con ngựa gỗ xoay tròn: “Cây chanh non sung sướng hát vang, các bạn nhỏ mơ được về nhà? Tiểu Bảo Châu cúi đầu cắn một miếng xúc xích nướng, lúc này, toàn bộ rạp chiếu phim tối sầm lại, Tiểu Bảo Châu: “Ah!"
Thích Ngọc Tú: “Đừng sợ, đừng sợ"
Thích Ngọc Tú cảm giác được ở bên cạnh không có người, cô suy nghĩ một chút, rồi dịch sang chỗ ngồi bên cạnh, đặt Tiểu Bảo Nhạc xuống ghế, thấp giọng hỏi: “Có nhìn thấy không?"
Tiểu Bảo Nhạc: “Thấy ạ.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo Nhạc xem phim, thằng bé nắm chặt tay mẹ, không biết bằng cách nào mà người đó lại vào được chỗ này. Nó muốn nhanh chóng qua đó cứu người, nhưng mẹ nói: “Cái này là giả"
Tiểu Bảo Nhạc không hiểu.
Nhưng cậu bé vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Người đầu trọc cũng không phải dễ dàng bị đánh bại......"
So với Tiểu Bảo Nhạc lần đầu tiên xem phim, Bảo Sơn và Bảo Châu có nhiều kinh nghiệm hơn một chút. Hai đứa vốn dĩ đã xem qua một lần. Hoặc là hai lần?
Dù sao cũng là khi còn nhỏ, nên không nhớ rõ.
Nhưng mà bây giờ, bọn họ đều rất hào hứng.
Bọn họ đã xem qua địa lôi chiến, chứ chưa xem qua thể loại này, hình ảnh và màu sắc rực rỡ, hình tượng nhân vật anh hùng ngây thơ chất phác, còn có một nhân vật đầu trọc thoạt nhìn không phải người tốt. Tiểu Bảo Châu phấn khích, dán chặt cặp mắt to tròn trên màn hình, một giây một phút cũng không thể rời mắt.
Lúc nãy không mua cừu vui vẻ, cô bé cảm thấy có chút mất mát, nhưng mà bây giờ tất cả mất mát đều hóa thành hư ảo.
Cái phim siêu nhân này, một chút cũng không lỗ, thật là quá đẹp.
Không thể trách được nha, không thể trách anh thanh niên kia đã đề cử bộ phim này cho bọn họ, bởi vì nó thật sự rất đẹp và thú vị.
Hôm nay người xem thật sự rất ít, năm sáu hàng ghế chỉ có mấy người, phía trước phía sau cũng đều không có, đại khái là ít người quan tâm đến, mấy đứa bé cũng rất ít.
Khi bộ phim kết thúc, ánh đèn bật sáng, Tiểu Bảo Châu tuyên bố: “Đây là bộ phim đẹp và hay nhất"
Anh trai và em trai của cô bé cũng đều gật đầu tán thành.
Tiểu Bảo Nhạc: “Đẹp"
Tiểu Bảo Châu: “Bộ phim đẹp như vậy, sao lại ít người xem thế?"
Thích Ngọc Tú: “Thật ra thì nó cũng không phù hợp với tất cả mọi người.
Mặc dù ở thời đại này, nhiều người đã trở nên khá giàu có, nhưng mà một vé xem phim tương đương với một cân thịt, nên có thể sẽ có người cảm thấy không phù hợp.
Giống như cô, nếu không phải muốn cho mấy đứa con có thêm trải nghiệm, cô thật sự sẽ không nỡ bỏ ra số tiền này, hơn 70 đồng tiền lận đấy.
Với số tiền này có thể mua được rất nhiều gạo, thật là đắt mà.
“Mẹ, sau này chúng ta còn tới đây không?” Tiểu Bảo Nhạc ngẩng đầu hỏi, vẻ mặt vô cùng chờ mong.
Thích Ngọc Tú suy nghĩ, rồi nghiêm túc trả lời: “Mẹ không dám bảo đảm, nhưng mẹ sẽ cố gắng hết sức, có được không?"
“Dạ được. Mấy đứa nhỏ đồng thanh trả lời và nở Như vậy sau này bọn họ vẫn còn có cơ hội.
“Ục ục"
ոս cuòi rạng rõ.
Bụng Tiểu Bảo Nhạc kêu lên, thằng bé ôm bụng, nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Thích Ngọc Tú: “Đói bụng sao?"
Nhắc mới nhớ, lúc bọn họ chọn phim cũng là khoảng giữa trưa, bây giờ xem xong đã gần một giờ chiều.
Lúc Thích Ngọc Tú đi ra, nhìn thấy đồng hồ ở chỗ bán vé mới hiểu được.
Buổi sáng bọn họ ra ngoài từ rất sớm, sáng giờ chỉ ăn một cây xúc xích nướng, cô nói: “Mẹ dẫn các con đi ăn cơm"
Bọn họ thậm chí không cần phải đi xuống lầu, cùng tầng lầu với rạp chiếu phim có bán đồ ăn, đủ tất cả các món, vô cùng bắt mắt, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy no rồi, không biết phải diễn tả như thế nào, vừa rồi còn không có cảm giác đói, lúc này đi tới ngửi được các hương vị thơm ngon ngào ngạt, Thích Ngọc Tú lập tức cảm thấy bản thân không thể chịu đựng được nữa.
Thật sự nhịn không được mà muốn chảy nước miếng.
“Cái này bán thế nào?"
“Sang đó mua phiếu rồi chọn món.
Thích Ngọc Tú: “? ??"
Cô lẳng lặng nhìn theo hướng tay của người nọ, do dự một chút, sau đó dắt mấy đứa nhỏ đi qua, đứng nhìn một hồi lâu, vẫn không hiểu là phải làm gì. Nhưng mà không hiểu cũng chẳng sao.
1067 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo