Một nhà bốn người bước ra cửa, Thích Ngọc Tú tự nghĩ trong lòng, bản thân còn không bằng một đứa bé. Tuy nhiên, làm mẹ thì cũng không thể nhận thua, cô nói: “Đi thôi, mẹ dẫn các con đi mua vé, cho dù là cách nhau mấy thập niên, nhưng mà xem phim thì vẫn phải đi mua vé đúng không?"

Cô nhỏ giọng nói thầm một câu, đừng nghĩ lúc lên thang máy chỉ có mấy người bọn họ, bây giờ ở đây rất náo nhiệt.

Thích Ngọc Tú nhanh chóng chạy đến ngăn một người lại để hỏi chỗ bán vé.

Thanh niên bị ngăn lại nói: “Ở bên kia Thanh niên thuận miệng nói: “Mọi người không lên mạng đặt vé trực tuyến à? Mua tại chỗ đắt hơn đấy"

Thích Ngọc Tú: “? ??"

Lại là “trực tuyến” ?

Cô phát hiện, chỗ này có rất nhiều thứ liên quan đến “trực tuyến”, mặc dù Thích Ngọc Tú không hiểu lắm, nhưng mà cô linh cảm đây là một món đồ thật. Cô trầm lặng suy nghĩ.

Cao thủ xã giao Tiểu Bảo Châu đã mở miệng: “Anh ơi, em không có lên mạng mua vé, mua vậy ít hơn bao nhiêu tiền?"

Tuy rằng mọi người đều không thích mấy đứa trẻ dạn dĩ, nhưng một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, ai mà nỡ vô tình tàn nhẫn với nó.

Thanh niên cười nói: “Các người muốn xem cái gì? Các người tới xem poster đi? Hiện tại có cừu vui vẻ và siêu nhân. Các người tính xem cái nào?"

Tiểu Bảo Châu chớp chớp mắt: “Anh ơi, cái nào cũng có thể xem sao?"

Thanh niên nhìn thời gian, nói: “Đến hơi trễ rồi, suất vừa rồi mới bắt đầu, cái này một suất là 50 phút. Siêu nhân là mười lăm phút nữa, còn năm phút kiểm vé, các người xem siêu anh hùng không?"

Tiểu Bảo Châu trao đổi ánh mắt với Bảo Sơn, bọn họ không hiểu siêu nhân là cái gì, nhưng mà cái này do anh này trực tiếp đề xuất, chắc sẽ tương đối thích hợp với bọn họ.

Tiểu Bảo Châu: “Chậc chậc, siêu nhân là bao nhiêu tiền vậy anh?"

“Giá vé ở đây là 30 đồng tiền, để anh nhìn xem, mua vé trực tuyến...... là 21, một vé rẻ hơn 9 đồng tiền. Các người có bốn người là tiết kiệm được 36 đồng tiền, à mà không đúng, nhóc con này còn nhỏ quá, chắc là không cần mua vé. Các người mua ba vé là được, mua vé trực tuyến là tiết kiệm được 27 đồng tiền"

Lúc này, mấy mẹ con Thích Ngọc Tú đều nghe hiểu rõ ràng.

Bọn họ sẽ không “mua vé trực tuyến”, như vậy là không tiết kiệm được 27 đồng tiền. Cái này tương đương tiền mua một cân thịt rồi còn gì.

Thật sự nếu không tính toán thì không biết, tính toán rồi thật sự thấy đau lòng.

Tiểu Bảo Sơn lúc này cũng ngẩng đầu lên: “Anh ơi, không biết, có thể phiền anh giúp bọn em mua vé trực tuyến không, mẹ em có tiền có thể đưa cho anh"

Cậu bé nghiêm túc hỏi: “Có thể không? Anh"

Thanh niên do dự một chút, nhìn về phía Thích Ngọc Tú, lại nhìn ba đứa bé, thấy ba đứa đang chờ mong mà nhìn mình, anh chỉ chần chờ một giây, lập tức bật cười, nói: “Được chứ"

Anh hỏi: “Các người muốn ngồi hàng ghế nào? Phía trước một chút hay là phía sau một chút?” “Anh ơi, bọn em lần đầu tiên tới xem phim, không hiểu lắm, anh giúp bọn em chọn chỗ thích hợp có được không?” Tiểu Bảo Sơn chủ động nhận trách nhiệm của người làm anh, chủ động bàn bạc với anh thanh niên.

“Được thôi, hàng năm hàng sáu đều có người, phía trước không tốt, rất mỏi mắt. Hàng bảy đi, anh chọn vị trí ở giữa cho các em.

Hai bên giao dịch thành công, Thích Ngọc Tú đưa qua 65 đồng tiền.

Thanh niên: “Tôi không có tiền lẻ đưa lại cho các người! A, tôi mua cho các người một cây xúc xích nướng, vừa đúng hai đồng tiền, tôi không cần đưa lại tiền lẻ"

“Được"

Tuy rằng chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng hai bên vẫn rất vui vẻ.

Thanh niên làm chuyện tốt này được người khác cảm ơn, tâm trạng cũng rất tốt.

Còn gia đình Thích Ngọc Tú rất cảm kích vì bọn họ lại gặp được người tốt.

Chuyến đi này của họ, thật sự rất thuận lợi. Ngay cả người bán vé cảm thấy bọn họ là đồ nhà quê, cũng đã chỉ đường cho bọn họ? Có thể thấy được người này chỉ là nói năng chua ngoa mà thôi, chứ bản chất cũng không phải là xấu.

Bọn họ chính là may mắn như vậy, vẫn luôn thật sự rất may mắn.

Thích Ngọc Tú nhận “tiền thối” từ thanh niên là một cây xúc xích nướng, cô lại mua thêm hai cây, có ba đứa con, một cây xúc xích nướng, làm sao mà chia cho đủ.

Vài người đi theo thanh niên lấy vé, kiểm vé rồi tiến vào rạp chiếu phim: “Chúng ta là rạp số 5. Tiểu Bảo Sơn: “Số 5 là bên này"

Bọn họ đi theo mẹ vào rạp chiếu phim, ngỡ ngàng há to miệng.

Lúc trước bọn họ còn nghĩ, tại sao lại không ngồi ở hàng ghế phía trước, ngồi hàng sau thì làm sao mà nhìn thấy được. Lúc bọn họ xem phim ở trong thôn, mọi người đều muốn xách ghế cướp vị trí phía trước. Nhưng mà lúc sau mới biết được, nguyên nhân là chỗ này ghế dần dần cao lên. Tiểu Bảo Châu: “Một hai ba bốn......"

Bọn họ tìm được hàng ghế số bảy rồi, phía sau còn ba hàng nữa.

“Làm thế nào tìm được chỗ ngồi bây giờ?"

Tiểu Bảo Sơn: “Đây này, trên ghế có số."

Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng mà cậu bé thấy người khác xem vị trí như vậy, cho nên liền học theo!

Hai đứa bé vào ghế ngồi, Tiểu Bảo Nhạc thì được Thích Ngọc Tú ôm vào lòng ngực.

1083 chữ

0.14407 sec| 2394.867 kb