Tiểu Bảo Châu nghe vậy liền gật đầu: “Mẹ nói đúng"

Tiểu Bảo Châu làm nũng hỏi: “Mẹ. Mẹ bị say xe thật sao?"

Thích Ngọc Tú mỉm cười gật đầu: “Ừ"

Cô còn giả vờ sụt sùi và nói: “Đây chính là do gió lạnh của hơn 50 năm sau.

Ba anh em Tiểu Bảo Châu bật cười ha ha.

Tiểu Bảo Châu nói: “Mẹ, thật kỳ lạ, bọn con đều không có say xe, chỉ có mẹ bị say xe.

Thích Ngọc Tú: “Cái này cũng tùy người, giống như khi xưa ngồi kiệu cũng không phải ai cũng giống nhau? Có người bị nôn, có người thì không” Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn mở to mắt, hỏi: “Ngồi kiệu?"

Thích Ngọc Tú gật đầu, cô nói: “Khi ấy mẹ còn nhỏ, lúc đó, những nhà có điều kiện khi kết hôn sẽ ngồi kiệu. Lúc đó trong thôn mẹ có một chị gả đến một nhà giàu có trong thành làm vợ bé. Gia đình đó đã sắp xếp một cái kiệu tới đón người, kết quả là chị ấy ngồi trong kiệu nôn đến bảy tám lần, áo cưới nhăn nhúm, người cũng trở nên vô cùng lôi thôi luộm thuộm. Vừa đến nơi, gia đình kia trông thấy lập tức đổi ý. Có thể thấy, say xe và nôn khi ngồi kiệu là cùng một bộ dạng. Hơn nữa cũng có người nôn, có người sẽ không nôn Tiểu Bảo Châu ồ lên một tiếng thật dài, nói: “Vậy là mẹ bị nôn, ba đứa con thì không"

Thích Ngọc Tú: “Cho nên ba đứa con rất tuyệt nha Họ đi về phía trước theo chỉ dẫn của người bán vé, đến một con đường, có vài người đang nói chuyện ríu rít, trên xe còn có rất nhiều người, Tiểu Bảo Châu không dám tin, như này cũng thật là khoa trương.

Cô bé tò mò nói: “Ở đây sao mà nhiều xe như vậy."

Bọn họ lúc này đến một chiếc xe đạp cũng vô cùng quý giá, vậy mà nơi này lại có nhiều ô tô đến thế.

Nhưng mà...... Tiểu Bảo Châu vội nói: “Mẹ nhìn kìa, xe đạp!"

Thời buổi này, có người chạy xe đạp đúng là khiến người khác cảm thấy thân thiết.

Thích Ngọc Tú: “Xe đạp vẫn còn thiết thực lắm, nhiều năm như vậy rồi vẫn còn, các con xem, rất nhiều người sử dụng"

Lúc này thật sự rất đông người, cảm giác như nơi nào cũng đều là người. Cuối cùng cũng có vài người đi tới quảng trường, Thích Ngọc Tú ngăn một bác gái lại hỏi đường, rồi dắt ba đứa nhỏ đến quảng trường, vừa đến liền cảm thấy trước mặt nóng nực vô cùng. Trong phòng này đốt củi hay sao?

Sao lại nóng như vậy?

Thích Ngọc Tú nhìn ngó khắp nơi, cúi xuống nhìn ba đứa con, lúc này mới thấy ba đứa nhỏ ngây thơ đang mở to mắt nhìn xung quanh đầy vẻ tò mò, có chút cảm giác bất an, nhưng mà cảm giác mới lạ càng nhiều hơn. Thích Ngọc Tú cười nhẹ, ôm lấy hai đứa nhỏ, rồi đặt Tiểu Bảo Nhạc xuống.

Tiểu Bảo Nhạc lắc lư như một chú chim cánh cụt, sau đó liền nói: “Mẹ ơi, chỗ này thật tuyệt.

Đến trẻ con cũng biết nơi này tuyệt.

Thích Ngọc Tú gật đầu, cô nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem phim, cái này không biết phải đi như thế nào......"

Cô nhìn xung quanh tìm người để hỏi, lúc này bảo an đứng cách đó không xa nghe thấy bọn họ nói vậy, liền nói: “Bên này có thang máy, các người lên tầng tám, rạp chiếu phim ở tầng tám.

“Thang máy?"

Thang máy là cái gì?

Ánh mắt Thích Ngọc Tú vô cùng bối rối. Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Bảo an: “......"

Anh ta nói: “Các người đi theo tôi Anh ta đưa bốn người đến chỗ thang máy, sau đó ấn nút lên tầng tám, nói: “Được rồi đó"

Thích Ngọc Tú vội nói: “Cảm ơn Bảo an cười nói: “Đó là trách nhiệm của tôi, không có gì đâu.

Khi cửa thang máy đóng lại, anh ta xoay người đi, cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm, lâu lâu anh ta cũng gặp vài bác trai bác gái không biết ấn thang máy như vậy.

Thích Ngọc Tú không hề biết bản thân bị xem là bác gái, thang máy bắt đầu chậm rãi di chuyển, cô giật mình: “! !!"

Này là cái gì!

Sao mình lại chuyển động!

Thang máy chậm rãi đi lên, Thích Ngọc Tú ôm lấy ba đứa con, tim đập thình thịch có vẻ như đang rất bồn chồn.

Cô biết, cái này tuyệt đối không có bất kỳ sai lầm nào cả, cái này ở đây nhất định là rất phổ biến.

Nhưng là một người phụ nữ nông thôn chưa từng đọc qua sách vở, kiến thức duy nhất mà cô có được chính là nhờ vào việc kiếm sống trong khoảng thời gian này.

Cho nên, việc tiếp xúc với đồ vật thật sự cũng rất hạn chế.

Cô cho rằng dù có nhìn thấy bất cứ món đồ kỳ quái nào, cô cũng có thể giữ được tâm trí bình thường.

Nhưng mà, sự thật là không thể.

Cô ôm lấy ba đứa con, trái tim bị dọa đến run rẩy.

Nhưng mấy đứa nhỏ lại vô cùng phấn khích và vui vẻ, không hề sợ hãi chút nào.

Tiểu Bảo Châu một tay kéo anh trai, một tay kéo em trai, nói: “Hai người có cảm nhận được không?

Chúng ta đang bay lên."

Tiểu Bảo Sơn lập tức gật đầu, nói: “Cảm nhận được, cảm giác thật sự kỳ quái, nhưng mà rất tuyệt.

Còn Tiểu Bảo Nhạc nhếch miệng, mở to đôi mắt ngây thơ, thằng bé cười rất vui vẻ.

Tầng tám cũng không quá cao, rất nhanh thang máy đã dừng lại. Cửa thang máy tự mở ra, Tiểu Bảo Sơn dẫn đầu kéo tay mẹ mình: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài."

Cậu bé cảm nhận được là mẹ đang sợ hãi. 1069 chữ

0.04695 sec| 2401.398 kb