Tiểu Bảo Châu trợn to hai mắt, thật đúng là chưa từng nghe qua cái này.
Thích Ngọc Tú thật sự không muốn nói chuyện, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mấy đứa con, trong nháy mắt khí thế lại dâng cao, cô sao có thể trông tội nghiệp như vậy, cô chính là Thích Ngọc Tú mà! Làm việc gì cũng đều không sợ, sao lại sợ ngồi xe?
Phải biết rằng, bọn họ ở trong thôn, ngồi xe ô tô số lần tính trên đầu ngón tay.
Nói không chừng còn chưa từng ngồi qua lần nào.
Cô có cơ hội tốt như vậy, nhưng mà thật là quá khó khăn.
Lại nói, mấy đứa con của cô khó lắm mới có cơ hội trải nghiệm như vậy, Thích Ngọc Tú không muốn làm mất hứng thú của bọn nhỏ, khiến chúng vì cô mà nhọc lòng.
Cô cố gắng giả vờ không sao, nói: “À, chắc là mẹ say xe.
Đây quả thật là một điều mới mẻ, vừa rồi khi người bán vé nói qua, bọn nhỏ liền ghi nhớ rất kỹ.
Hơn nữa, người bán vé lại cho cô một cái túi nilon, dường như đây là một việc vô cùng quen thuộc, vậy thì liệu có phải điều này có nghĩa là...... người bị như vậy rất nhiều?
Thích Ngọc Tú ngây người một chút, nhưng ngay sau đó, cô chỉ ra ngoài cửa sổ và nói: “Các con mau nhìn xem"
Mấy đứa bé quay đầu nhìn cảnh tượng náo nhiệt ngoài cửa sổ, hình như là..... đã vào thành?
Nơi này là thành phố, một thành phố so với suy nghĩ của họ, thậm chí là hoàn toàn khác.
Ba đứa bé há to mồm, bọn họ không có nhiều từ để diễn tả, nếu bây giờ nhất định phải nói, thì chỉ sợ cũng chỉ có bốn chữ có thể giải thích... thật sự kỳ quái!
Cũng chỉ có như vậy.
Thích Ngọc Tú nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, lúc cô bán khoai lang cũng đã nghe người khác nói qua, nơi này là một chỗ rất nhỏ, cũng không giàu có lắm. Rồi khi tự mình tiếp xúc, sẽ cảm thấy người trong thôn mới là tốt nhất.
Ngày tháng ở đây tốt đẹp, không lo ăn không lo mặc, ở nhà đẹp, nhưng mà. không giàu có.
Thích Ngọc Tú cảm thấy, quả nhiên là thời đại thay đổi nhanh chóng.
Quả nhiên là ngày tháng càng ngày càng tốt.
......
Và bây giờ bọn họ vào thành, càng có thể cảm nhận được sự phát triển vượt bậc của nơi này. Thích Ngọc Tú cũng bất chấp cùng với ba đứa con, dán mắt vào kính xe, nhìn những ngôi nhà lầu cao ngất ngoài cửa sổ.
Cái nhà lầu này cũng không phải là cái loại phổ biến ở đây.
Thích Ngọc Tú đếm thế nào cũng cảm thấy cái này ít nhất phải mười mấy hai mươi tầng, chưa kể đến cửa vào cũng tự động, xe vào ra liên tục.
Thật là nhiều nhà lầu, thật là nhiều xe, bọn họ đi ngang qua một tòa nhà, chiếc xe thật sự đi rất nhanh, khi bọn họ quay đầu lại, nhìn thấy rất nhiều trẻ em mặc quần áo giống nhau, đang chạy tới chạy lui trong một không gian thoáng đãng. Đây là trường học. Thích Ngọc Tú ngay lập tức đoán ra.
Cô chỉ tay vào cửa sổ và nói: “Đây là trường học"
Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn dán chặt cả người vào cửa sổ, cố gắng ngoái cổ nhìn trường học, hai mắt sáng ngời.
Khung cảnh trường học cũng nhanh chóng lướt qua, xe cộ đông đúc, người đi lại cũng ngày càng tấp nập hơn, Tiểu Bảo Châu nhìn những người này mà tim đập thình thịch thình thịch. Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt và phồn hoa như vậy.
Cô bé cảm thấy mình là đứa trẻ có hiểu biết nhất.
Không ai có thể so sánh với cô bé.
Cuối cùng chiếc xe buýt cũng dừng lại, người bán vé kêu lên: “Đến trạm, đến trạm rồi"
Hành khách lục tục xuống xe, Thích Ngọc Tú dắt ba đứa nhỏ, cô đi đến cửa xe và hỏi: “Chị ơi, buổi tối muốn quay về, cũng đón xe ở chỗ này sao?"
Người bán vé: “Đúng vậy"
Thích Ngọc Tú nhanh chóng hỏi vị trí rạp chiếu phim.
Người bán vé kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, nói: “Ra khỏi nhà ga rẽ trái, đi về phía trước khoảng mười mấy hai mươi phút, cô sẽ nhìn thấy một cái quảng trường, ở đó có rạp chiếu phim Thích Ngọc Tú vội vàng cảm ơn rồi dắt ba đứa nhỏ bước ra cửa.
Người bán vé bĩu môi: “Đồ nhà quê còn xem phim.
Thích Ngọc Tú nghe thấy nhưng vẫn lạnh lùng dẫn ba đứa nhỏ đi tiếp, Tiểu Bảo Châu làm ra vẻ mặt nghiêm trang, nói: “Dì ấy nói chúng ta là đồ nhà quê, cho nên dù có là 50 năm nữa, cũng vẫn có người khinh thường người khác"
Thích Ngọc Tú: “Đó là lẽ đương nhiên, thời đại nào cũng đều có người như vậy, chỉ là nhiều hay ít mà thôi. Chúng ta đến Cung Tiêu Xã, những người bán hàng ở đó không phải cũng đều khinh thường chúng ta sao?"
Tiểu Bảo Châu đi không được nhiều lần lắm, làm sao mà cô bé biết được.
Nhưng mà ít nhiều gì cũng có một chút ấn tượng.
Cô bé thỉnh thoảng đi với dì cả, cũng có thể cảm nhận được điều đó.
Không cần nói đến người khác, ngay cả cô Thẩm An cũng luôn khinh thường cô bé. Thường xuyên nói lén cô bé là đồ nhà quê nghèo khổ?
Cô bé đều biết cả.
Thích Ngọc Tú: “Chúng ta vẫn luôn gặp được những người tốt, cho nên luôn cảm thấy rằng hơn 50 năm sau tất cả mọi thứ đều sẽ trở nên hoàn hảo, con người cũng sẽ trở nên vô cùng thân thiện. Nhưng thực tế thì không như vậy! Mẹ cảm thấy dù bao nhiêu năm trôi qua đi nữa thì vẫn sẽ có người tốt kẻ xấu. Các con xem, không phải Khương Lãng vẫn luôn nhắc nhở chúng ta sao?"
1053 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo