Trước đây không có cơ hội, nhưng bây giờ thì có, Thích Ngọc Tú vẫn hy vọng con mình có nhiều kiến thức hơn những người khác một chút. Cô cũng không hiểu nhiều đạo lý như vậy, nhưng mà vẫn cảm thấy nếu có cơ hội, thì phải nắm chắc lấy nó.
“Đi thôi, chúng ta không đợi đến ngày mai, đem đồ đi gửi, hôm nay đi ngay"
Tiểu Bảo Châu: “Hả?"
Thích Ngọc Tú cười: “Còn không nhanh giúp mẹ?"
Mấy đứa bé vội vàng xách đồ chạy theo mẹ đến quầy phục vụ, đem đồ gửi lại đó, Thích Ngọc Tú nhận lấy một tờ giấy, cô đã hài lòng, lúc này liền xoay người dẫn mấy đứa nhỏ lên xe. Nhìn bề ngoài, Thích Ngọc Tú nói chắc như đinh đóng cột, hành động cũng vô cùng quả quyết. Nhưng mà trong lòng, cô đang rất hoảng sợ.
Chỉ là cô là mẹ, nhất định phải điềm tĩnh, Thích Ngọc Tú vừa vào đầu thôn một đoạn không xa, thì thấy có một chiếc xe buýt nhỏ đậu ở đây, Thích Ngọc Tú chủ động hỏi: “Đây có phải xe đi vào huyện không?"
“Phải, lên xe đi Người bán vé nhìn lướt qua và nói: “Đứa bé nào ngồi ghế thì mua vé, không ngồi ghế thì không cần mua vé"
Thích Ngọc Tú nhanh chóng gật đầu, trời lạnh, người cũng không nhiều lắm, Thích Ngọc Tú dẫn mấy đứa nhỏ tìm chỗ ngồi xuống, trên xe có hai cái chỗ cạnh nhau, Thích Ngọc Tú nói: “Chúng ta bốn người, hai người ngồi một ghế, được không?"
“Vâng!"
Ba đứa nhỏ hết ngó trái rồi lại ngó phải, Bảo Châu chỉ tay hỏi: “Con có thể ngồi ở bên cửa sổ không?"
Cô bé muốn ngồi bên cửa sổ, nhìn xem bên ngoài có hình dáng ra sao.
Thích Ngọc Tú: “Bây giờ đi thì cho con ngồi ở bên cửa sổ, lúc trở về sẽ để anh con ngồi.
Bảo Sơn nhanh nhảu đáp: “Con không cần!"
Thích Ngọc Tú xử lý một cách công bằng: “Sao lại không cần? Mọi người đều tận hưởng một chút, Tiểu Bảo Nhạc còn nhỏ, để mẹ ôm con.
Tiểu Bảo Nhạc ôm lấy mẹ, nói: “Được ạ?
Thằng bé cũng đã trưởng thành hơn một chút.
Ngồi trên xe cũng không cảm thấy buồn tẻ, đây chính là ô tô, là ô tô nhỏ.
Vừa rồi Tiểu Bảo Châu còn được tận hưởng một chút cảm giác đi ô tô giả, bây giờ lại có được cảm giác đi ô tô mới, nhưng cô bé không cảm thấy vừa rồi lãng phí tiền, cảm nhận như vậy thật ra cũng rất đặc biệt.
Nhưng ngay lập tức, ý kiến đã bất đồng.
Tiểu Bảo Châu nhẹ nhàng vuốt ve kính xe rồi lại vuốt ve ghế ngồi mềm mại một chút.
“Mẹ ơi, ngồi xe có đắt không?"
Cái này thật ra Thích Ngọc Tú đã đoán được, cô lắc đầu: “Chắc là không đắt.
Nếu ngồi xe mà đắt, thì sẽ không có nhiều xe như vậy đi leo núi, cho nên Thích Ngọc Tú đoán chừng nhất định là không đắt.
Quả nhiên, đợi một lúc sau, hành khách ngồi kín chỗ, cửa xe đóng lại, xe cũng bắt đầu khởi động.
Tiểu Bảo Châu mở to mắt: “Ah ah ah"
Chiếc xe đã chạy ra ngoài.
Tiểu Bảo Châu: “Ah ah ah"
Xe tăng tốc, khung cảnh ngoài cửa sổ xe cũng thay đổi.
Tiểu Bảo Châu: “Ahhhh"
Âm thanh tuy không lớn nhưng phản ứng lại rất lớn.
Nhưng mà lúc này, Thích Ngọc Tú cũng không có ngăn cấm Tiểu Bảo Châu khiếp sợ, lập tức nhìn thấy con mình, cả người đều ghé vào bên trên cửa sổ xe, giống như một dây thường xuân nhỏ, dính chặt trên đó.
Bên này Tiểu Bảo Sơn cũng không nhượng bộ, hai đứa nhỏ bám lấy cửa sổ, nhìn xem khung cảnh bên ngoài.
Mọi thứ bên ngoài đều thay đổi một cách nhanh chóng.
Vừa rồi cây cối còn ở trước mắt, vài giây sau đã ở rất xa.
Thích Ngọc Tú ôm Tiểu Bảo Nhạc cũng ghé vào trên người anh chị, tóm lại, đây là một nhà bốn người chưa trải việc đời.
Người bán vé đi qua, khẽ nhíu mày, khó chịu nhắc nhở: “Cẩn thận kẻo mấy đứa nhỏ ngã. Ngay sau đó lại nói: “Hai vé, bốn đồng"
Thích Ngọc Tú đưa ra mười đồng tiền, được thối lại sáu đồng.
Tiểu Bảo Châu nghe được hai cái chỗ ngồi bốn đồng tiền, đôi tai nhỏ giật giật.
Nhưng ngay sau đó, cô bé lại kinh ngạc reo lên, “Wow!"
Ba đứa bé đều rất hào hứng, nhưng mà...... còn mẹ của chúng thì không.
Thích Ngọc Tú cảm thấy chiếc xe này tốt thì có tốt, chỗ ngồi êm ái, xe cũng sạch sẽ. Nhưng mà, không biết vì sao, cô lại cảm thấy đau đầu buồn nôn ghê tởm vậy?
Thích Ngọc Tú cảm thấy bản thân quá khó chịu, cô che miệng, cố gắng chịu đựng.
“Chị ơi, có phải chị say xe không? Đừng nên trên xe nha!"
Người bán vé lập tức đưa cho cô một cái túi nilon: “Chị muốn nôn thì nôn vào đây, chứ đừng nôn trên xe"
Thích Ngọc Tú lặng lẽ gật đầu, dựa trán vào lưng ghế phía trước, như thế cô cảm thấy tốt hơn một chút. Tiểu Bảo Sơn thấy mẹ không thoải mái, lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy? Không thoải mái sao? Mẹ mệt sao?"
Mỗi ngày mẹ đều làm rất nhiều việc, đây là lần đầu tiên cậu bé thấy mẹ mệt mỏi.
Thích Ngọc Tú khẽ lắc đầu, nói: “Không có gì đâu.
Sắc mặt cô có chút tái nhợt, không thể nói nhiều, chỉ nói một câu: “Các con xem đi"
Tiểu Bảo Sơn cầm tay mẹ, nói: “Mẹ ơi, mẹ ngồi xe nên mới không thoải mái sao?"
Có lẽ lập tức nghĩ đến mẹ không muốn nói chuyện, cậu bé nhanh chóng không hỏi thêm gì nữa, lúc này Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Nhạc cũng quay đầu lại, tuy rằng cảnh sắc ngoài cửa sổ thật sự mới lạ, nhưng mà mẹ thì càng quan trọng hơn.
“Mẹ, mẹ bị say xe sao?"
1089 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo