Tuy rằng chỉ có ba phút thôi nhưng cô bé cảm thấy rất vui khi được bay lên, ôi, cô bé đã bay lên, ô tô nhỏ của cô bé tiến thêm một chút mới có thể dừng lại, trò này thật vui.
“Cái này vui, anh ơi, cái này chơi vui lắm.
Khi Tiểu Bảo Châu bước xuống, cả người đều toát ra một cảm giác sung sướng.
“Cái này còn nháy đèn nữa.
Một cậu bé ngồi trên con hổ nhìn xuống dưới, nói: “Chị gì đó ơi, mau nhìn đèn nháy đẹp chưa nè.
Cậu bé nhìn Tiểu Bảo Châu cười hì hì, sau đó chủ động đề nghị: “Chị chơi cái này nữa đi. Không thì chơi cái phi thuyền lớn kia cũng được.
Tiểu Bảo Châu cười lộ ra hàm răng trắng, bím tóc khẽ nhếch lên, cô bé nhỏ giọng nói: “Cảm ơn"
Thằng bé lập tức móc kẹo ra: “Cho chị ăn này......” Mẹ thằng bé: "
Con trai nhà mình cũng biết yêu cái đẹp ghê.
Vì vậy ngay từ bé đã biết cách lấy lòng cô bé xinh đẹp.
Tiểu Bảo Châu cười càng tươi hơn, gương mặt xán lạn như một con bướm nhỏ, cô bé lắc đầu, nói:
“Cảm ơn bạn, tớ không ăn kẹo đâu. Tớ thích ăn cơm với thịt hơn.
Thằng bé quay đầu lại: “Mẹ ơi, con cũng muốn ăn cơm với thịt"
Mẹ thằng bé:
Nhà thằng bé là một gia đình khó khăn, đến cơm ăn cũng khó có được.
Chưa bao giờ nghĩ tới còn có một ngày như thế này.
Cô ấy cười và nói: “Cô bé này thật đáng yêu.
Thích Ngọc Tú nãy giờ im lặng quan sát, nghe con gái được khen ngợi, cô bất ngờ vui vẻ, gương mặt rạng rỡ ngay tức thì.
Tiểu Bảo Nhạc nhìn về phía cái phi thuyền lớn mà cậu bé kia đề cử, nhanh chóng tới gần và nói: “Bảo Nhạc muốn ngồi cái này.
Thích Ngọc Tú chạy nhanh tới bế con trai lên, sau đó đặt cậu nhóc vào phi thuyền.
Vừa rồi Tiểu Bảo Nhạc đã quan sát chị gái làm như thế nào, thằng bé học hỏi theo chị, đem đồng tiền xu trong tay nhét vào.
Không có cái gì xảy ra cả.
Tiểu Bảo Châu nhanh nhảu nói: “Em phải bấm vào đây nữa.
Bảo Nhạc “ồ” một tiếng, nghiêm túc nhấn nút, trong nháy mắt liền thấy tứ phía của phi thuyền đều sáng đèn, “Máy bay, máy bay, em là phi công lái máy bay......"
Mỗi một cái ở đây, đều không giống nhau, một chút cũng không giống nhau.
Mấy đứa bé không hiểu chuyện gì ngây ngốc đứng xem.
Tuy rằng thằng bé đang vô cùng vui vẻ, phấn khích reo hò đến độ gương mặt nhỏ đều đã đỏ bừng, nhưng mà đã đến giờ, thằng bé không hề kiên quyết đòi chơi nữa, mà ngược lại cực kỳ ngoan ngoãn để cho mẹ ôm xuống.
Bảo Sơn chưa nghĩ ra nên lựa chọn cái gì, Tiểu Bảo Nhạc chạy nhanh đến chỗ cừu vui vẻ, vỗ vỗ và nói: “Cái này đi anh, chắc sẽ vui lắm. Tiểu Bảo Sơn nhìn dáng vẻ hào hứng của Bảo Nhạc, nói: “Được, vậy chọn cái này” Cừu vui vẻ không giống với những cái khác, nó không sáng đèn, những con vật nhỏ đều không sáng đèn mà chỉ vui vẻ hát: “Cừu vui vẻ, cừu xinh đẹp, cừu lười biếng......"
Mấy đứa bé thậm chí còn đi và hát theo, bọn nhỏ nghe qua một lần đã có thể nhớ kỹ từng chút.
“Mẹ, cái này chơi vui, cái này thật sự chơi rất vui.
Tiểu Bảo Nhạc chưa từng được chơi qua đồ chơi tốt như vậy, nhóc con kéo tay Thích Ngọc Tú, cái miệng nhỏ liên tục cảm thán.
Thằng bé khi nãy còn chưa đi, nó giương khuôn mặt nhỏ bé nhìn Bảo Châu: “Chị gái xinh đẹp, chị có thể về nhà với em được không?"
Bảo Châu: “...
Bảo Sơn ngay lập tức ra sức giữ chặt em gái của mình, kiên định nói: “Không được, chúng ta phải về nhà rồi, em trai à, hẹn lần sau gặp"
Đây là Bảo Châu nhà tôi, người khác đừng mơ cướp đi.
Những người lớn xung quanh đều bật cười. Tiểu Bảo Sơn vô cùng sầu muộn, gấp rút nói: “Mẹ, về nhà đi.
Thích Ngọc Tú cười mà không trả lời cậu bé, cô hỏi: “Chị ơi, chị có biết đường đến phải đi như thế nào không?"
“Các người muốn xem phim sao? Trong thôn không có, muốn xem phải đi vào trong huyện. Gần đây đang chiếu cừu vui vẻ và Hội Thái Lang, mấy đứa nhỏ đều rất thích.
Thích Ngọc Tú cười nói: “Hôm nay mua nhiều đồ quá, để ngày mai rồi đi"
“Cô có thể gửi lại đồ ở bên này, dịch vụ siêu thị sẽ gửi lại, lúc trời chạng vạng tối cô trở về lấy là được"
Thích Ngọc Tú: “Còn có chuyện tốt thế này sao?"
Thích Ngọc Tú đang mặc quần áo bà Cổ cho, cái này đối với Thích Ngọc Tú là đồ mới, nhưng mà đối với người khác thì chưa chắc.
Bà mẹ trẻ này nhìn Thích Ngọc Tú, đánh giá một chút rồi nói: “Có thể. Buổi tối có một chuyến xe cuối cùng lúc 6 giờ tới đây, bây giờ các người đi là vừa kịp lúc, phim chiếu đúng giờ và có giá vé là 30 đồng"
“Cảm ơn dì ạ” Tiểu Bảo Châu ngọt ngào nói.
Bà mẹ trẻ cười nói không có gì, ngay sau đó bế con lên và nói: “Đi thôi, mẹ dẫn con vào mua thịt, hôm nay con phải ngoan ngoãn ăn cơm cho mẹ, ăn cơm không ngoan mẹ sẽ đánh vào mông con......"
Cô ấy vừa dắt đứa bé rời đi, Tiểu Bảo Sơn vội vàng nói: “Mẹ ơi, chúng ta đừng xem phim nữa. Bọn họ cũng không biết phim lại đắt như vậy.
Chơi cái xe bay này mới có một đồng tiền, mà xem phim lại tới 30 đồng tiền.
Đó chính là...... rất nhiều tiền rồi còn gì.
Thích Ngọc Tú: “Mẹ muốn đưa các con tới đó học hỏi thêm một chút kiến thức"
1075 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo