Có thịt ăn rồi, ai còn muốn ăn kẹo nữa.
Mặc dù kẹo ăn cũng rất ngon, nhưng mà bọn nhỏ vẫn muốn tiết kiệm tiền mua thịt ăn.
Ăn thịt động vật, ba anh em cùng nghĩ tới lại cùng nhau lắc đầu.
Thích Ngọc Tú cười: “Vậy các con cái gì cũng không cần sao?"
Tiểu Bảo Châu: “Mua thịt đi ạ!"
Bảo Nhạc nói thêm: “Chị nói đúng” Bảo Sơn cũng gật đầu, vẫn là ăn thịt ngon nhất.
Thích Ngọc Tú: “Đi thôi, nếu các con đều muốn mua thịt, chúng ta sẽ đi mua thịt.
Quầy thịt ở siêu thị có nhiều điểm không giống với tiệm thịt heo, ở đây có rất nhiều chủng loại và giá cả cũng ở nhiều mức. Nhưng mà cũng không sao, chỉ cần béo một chút đều được. Thích Ngọc Tú cắt năm cân thịt.
Cô hỏi: “Như vậy được không?"
Mấy đứa nhỏ gật đầu lia lịa.
Thích Ngọc Tú dẫn mấy đứa nhỏ ra quầy tính tiền, nhìn sáu hộp sữa bò, Thích Ngọc Tú nói: “Tôi lấy hơi nhiều"
Thu ngân: “Chị có thể để lại bớt, chị xem muốn lấy bao nhiêu?
Thích Ngọc Tú tính toán, cái này tổng cộng 400 lẻ tám đồng.
Thích Ngọc Tú tính toán thấy trong tay có 3000 đồng làm vốn, vẫn còn những thứ khác phải tốn tiền. Vì vậy cô thấy trong tay cũng còn có khoảng một ngàn thôi.
Thích Ngọc Tú hỏi ý kiến của mấy đứa nhỏ: “Các con có cảm thấy chúng ta lãng phí lương thực không, hay là vẫn mua thịt và những nguyên liệu như vậy?"
Mấy đứa trẻ cũng không biết, chỉ biết chớp mắt. Một lúc sau, Tiểu Bảo Châu chỉ chỉ, nói: “Bọn con đều là trẻ con” Thích Ngọc Tú cười: “Đúng ha, các con vẫn là những đứa trẻ, mẹ cũng thật là......"
Cô dừng lại một chút, đột nhiên nói: “Hay là thế này, ngày mai chúng ta lại đến một chuyến, mẹ đưa các con đi xem phim.
Cô vừa dứt lời, ba đứa nhỏ đều kinh ngac nhìn mẹ.
Bọn họ ở trong thôn, việc xem phim như vậy thật sự là quá ít, giống như hồi năm kia, có người tới thôn chiếu phim, lúc ấy chiếu phim chính là chuyện kinh thiên động địa, đến bây giờ bọn nhỏ vẫn còn ngây ngô về chuyện đó.
Mọi người nhớ lại đều phải thảo luận một phen.
Mà bây giờ, bọn họ lại có cơ hội xem phim? Thật sự sắp được xem phim điện ảnh ở thời đại này sao?
Tiểu Bảo Châu hít sâu một hơi, nói: “Mẹ,... thật không ạ?” Anh họ cô bé ở tại công xã, cũng không thường xuyên được xem phim đâu. Thích Ngọc Tú: “Mẹ cũng không biết, nhưng bây giờ mẹ thấy rất nhiều người đều thích xem phim Tuy rằng cô trầm lặng, điềm đạm, buôn bán thật thà, nhưng mà lỗ tai lúc nào cũng nghe ngóng tin túc.
Cô không có kiến thức, vì vậy cô luôn cố gắng tiếp thu thêm kinh nghiệm cho bản thân.
“Chúng ta có thể ngồi xe buýt vào trong huyện. Sau đó đi xem phim.
Nghĩ xong, Thích Ngọc Tú kiên định nói: “Cứ quyết định như vậy đi"
Những sự việc gần đây đã nói cho cô biết, nghĩ nhiều cũng vô ích, chuyện gì nên làm phải làm ngay.
Thích Ngọc Tú: “Bây giờ chúng ta về nhà?"
“Vâng!"
Nghĩ đến ngày mai được đi xem phim, ba đứa nhỏ đều cực kỳ háo hức.
Tất nhiên, Tiểu Bảo Nhạc thì không biết cái gì để mà háo hức, nhưng mà thấy anh chị đều hào hứng như vậy, cho nên nhóc con liền cảm thấy đây đúng là một chuyện tốt!
“Chuông leng keng, chuông leng keng, Jingle Bells......"
Vài người nghe thế chạy tới, liền nhìn thấy một đứa bé lớn hơn Tiểu Bảo Nhạc một chút ngồi ở sân trước cửa siêu thị, trước mặt là một chú hổ nhỏ đang lắc lư, múa vòng quanh đứa bé.
Tiểu Bảo Nhạc lập tức dán mắt vào nó.
Thích Ngọc Tú ho khan một tiếng, lại vừa thấy hai đứa con trai và con gái cô cũng dán mắt vào đó, tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Thích Ngọc Tú chủ động tiến lên hỏi đứa bé ngồi trước sân: “Cô bé, cái này ngồi như thế nào?"
Cô bé đó trả lời: “Cái này một đồng được ngồi ba phút. Thích Ngọc Tú: “À"
Chuyện này so với cô suy nghĩ thì tiện lợi hơn, nguyên nhân chính là do giá cả ở bên này so với những gì cô biết không giống nhau, do đó Thích Ngọc Tú không hiểu rõ lắm, nhưng cô vẫn nghe theo lời chỉ dẫn, đến siêu thị đổi ba đồng tiền, nói: “Đây, các con ba đồng, mỗi đứa chơi một lần"
Mỗi đứa được phát một đồng tiền.
Ba đứa trẻ nhìn nhau.
Tiểu Bảo Nhạc là đứa có phản ứng đầu tiên, thằng bé reo lên một tiếng, chạy nhanh đến lắc lắc cái xe trước mặt, nhất thời không biết nên lựa chọn cái nào là tốt nhất.
Có một con thỏ đáng yêu, một chú hổ nhỏ, còn có cừu vui vẻ...... Tuy rằng chỉ nhìn thấy qua một lần, nhưng mà trí nhớ của đứa bé này thật tốt, đã khắc sâu trong tâm trí.
Mà bên cạnh...... Còn có một cái xe, không biết là cái gì, thật là kỳ quái.
Tiểu Bảo Nhạc bối rối, Tiểu Bảo Châu quyết định lựa chọn một chiếc ô tô nhỏ, cô bé nói: “Con muốn ngồi ô tô nhỏ.
Cô bé vẫn luôn muốn ngồi trong một chiếc ô tô nhỏ để xem cảm giác như thế nào, mặc dù cái này không phải xe ô tô thật, nhưng mà cũng là xe!
Tiểu Bảo Châu ngồi trên xe, hít một hơi thật sâu, bàn tay nhỏ siết chặt một đồng tiền xu, nghiêm túc học hỏi tư thế của người khác, ấn chốt mở khóa cửa, ô tô nhỏ đột nhiên lao về phía trước, đèn xe còn nhấp nháy, giọng trẻ con vang lên: “Ô tô nhỏ, tích tích tích....."
Tiểu Bảo Châu: “Wow!"
Cô bé cầm tay lái, cảm giác ô tô nhỏ lên xuống phập phồng, phấn khích reo lên: “Bay cao, cái này bay cao quá đi!"
1074 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo