Thích Ngọc Tú vội vàng cảm ơn, suy nghĩ cũng thật lâu không thể xuống núi. Vậy cứ lấy nhiều một chút.
Chị gái kia nhìn thấy, vội vàng ngăn lại: “Chị ơi, sao lại không xem hạn sử dụng? Mấy cái này chỉ dùng được bảy ngày, chị mua nhiều như vậy không uống hết sẽ hỏng đó.
Người Đông Bắc chính là nhiệt tình như thế, chị ấy nói: “Nếu chị muốn mua nhiều thì mua cái này. Hương vị tuy không ngon bằng, nhưng mà hạn sử dụng dài, chị nhìn này, tận sáu tháng luôn. Thích Ngọc Tú thật sự không biết, mua sữa bò còn phải chú ý nhiều thứ như vậy.
Cô khiêm tốn hỏi: “Chị ơi, cái nào thích hợp hơn vậy?"
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của chị gái kia, cô nhanh chóng nói: “Chúng tôi ở trong núi, trong thôn không có siêu thị, nên không hiểu lắm.
Chị ấy chợt hiểu ra: “À à, thế thì thôn của cô cũng kém quá, đây, cô mua phần này đi. Nhà tôi uống cái này, thật ra túi hay hộp cũng đều giống nhau, hộp thì đóng gói kỹ hơn, nên đắt hơn một chút. Cô mua cái túi này là được. Sữa địa phương rất đáng tin cậy. Hiện tại có hoạt động khuyến mãi, dù sao đều phải uống, cô mua năm hộp đi, mua năm hộp được tặng một hộp"
Một người khác đang đẩy xe mua sắm, nghe chị ấy nói vậy, nhanh nhảu nói: “Tôi đây cũng mua một chút"
Chị ấy nhìn về phía Thích Ngọc Tú nói: “Đừng nên cho mấy đứa nhỏ này uống cái loại đồ uống có chứa axit lactic, tôi cảm thấy không có dinh dưỡng, nó chỉ ngọt thôi, mà ngọt thì không phải trẻ nhỏ sẽ rất thích sao? Uống loại này không bằng uống sữa bò. Không chỉ có loại đồ uống có chứa axit lactic này, mà ngay cả nước chanh Coca hay Sprite, cũng không nên uống, nếu muốn bổ sung dinh dưỡng thì cái này không thể được.
Sự nhiệt tình của người Đông Bắc thể hiện ở chỗ họ có thể đáp lời người khác vào đúng thời điểm. Thích Ngọc Tú nghe xong, gật đầu nói: “Chị nói phải Thật ra cô cũng không biết phải không, nhưng mà người ta đã tốt bụng nói cho mình biết, cô nên tin mới đúng.
Hơn nữa Thích Ngọc Tú nghe nói loại này không giống với sữa bò, dinh dưỡng cũng không nhiều.
Rõ ràng dinh dưỡng không nhiều, sao lại đắt hơn, điều này làm cho Thích Ngọc Tú có chút không hiểu.
Tuy nhiên, dù sao cô cũng không phải người ở đây, đương nhiên có nhiều chuyện ở đây cô sẽ không hiểu, cô nhìn xe mua sắm, lúc này chị nhân viên nói: “Ở cửa có xe mua sắm, chị có thể đẩy một cái"
Tiểu Bảo Sơn lập tức nói: “Con đi lấy cho!"
Mặc dù trong lòng cậu bé có chút bồn chồn, nhưng cũng rất nóng lòng muốn thử xem sao. Tiểu Bảo Sơn tiến đến chỗ cửa, quả nhiên nhìn thấy có rất nhiều “xe”, lúc bọn họ đi vào, cậu bé thấy nhưng thật sự không hiểu đó là gì, còn tưởng là đồ trang trí, cậu bé chậm rãi đẩy xe ra cho mẹ, khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng.
Thích Ngọc Tú: “Giỏi quá.
Bảo Sơn mấp máy đôi môi, trên mặt lộ ra vẻ tự hào.
Thích Ngọc Tú nghe nói mua năm tặng một, cũng quyết định lấy năm hộp, chị nhân viên lấy thêm một hộp, nói: “Tính trực tiếp là năm hộp"
Những thứ khác, Thích Ngọc Tú cũng không hiểu, nhưng mà cô hiểu được, uống sữa chắc chắn là tốt.
“Sữa bột ở đâu vậy?"
“Ở đầu bên kia"
Thích Ngọc Tú dẫn mấy đứa nhỏ đi qua đó, vừa nhìn thấy, thật sự lắp bắp sợ hãi, sữa bột này cũng thật nhiều loại. Vừa rồi mua sữa bò, mua đến mấy hộp, nhiều như vậy rồi, không biết sữa bột có đắt không.
Một túi sữa bột lớn như vậy.
Hôm nay, Thích Ngọc Tú lại bởi vì giá cả mà phải suy nghĩ cả ngày.
Nhưng mà để xem thêm tí nữa, còn có rất nhiều loại, xem ra cái này bao nhiêu tiền cũng có. Thích Ngọc Tú nghĩ rằng giá cả khác nhau, nhất định là có lý do. Cô lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng lựa chọn một túi 135 đồng, loại này có giá trung bình ở đây.
Thật ra không phải là cô hiểu, mà là cô phát hiện cái sữa bột này có nhãn hiệu giống với loại sữa bò mà họ mua.
Sữa địa phương đáng tin cậy.
Mấy chữ này vừa rồi Thích Ngọc Tú mới được nghe nói.
Cô hỏi: “Sữa bột và sữa bò đều mua rồi, bây giờ mua cái gì nữa?"
Mấy đứa nhỏ lắc đầu, bọn nhỏ cái nào cũng đều muốn mua, nhưng mà phải trả tiền.
Mấy đứa nhỏ không dám quậy phá, sợ làm hỏng, không có tiền bồi thường cho người ta.
Bởi vì chúng không cần gì cả, Thích Ngọc Tú cũng không định mua gì cho bản thân, cô nhìn xung quanh, nhìn thấy có bánh nhân hạch đào, suy nghĩ một lát cũng muốn mua một cân, ngoài bánh nhân hạch đào, cô còn mua một cân bánh quy và một cân bánh quai chèo, muốn nếm thử xem hai loại bánh này hương vị có gì khác nhau.
Tiểu Bảo Châu hít hít cái mũi nhỏ, nói: “Thơm quá"
Thích Ngọc Tú quay đầu nhìn đến chỗ bán thịt, nhưng mà cái chữ bên trên là gì thì cô nhìn mãi mà vẫn không biết.
Cái đó là...... Cái gì?
Thích Ngọc Tú cùng ba đứa trẻ ngẩn người nhìn, người phục vụ trên quầy hàng cười nói: “Muốn ăn chút tỏi sao?"
Thích Ngọc Tú: Hóa ra là củ tỏi.
“Lấy một cân đi, không, hai cân.
Cô lại mua thêm một cân mắm và một cân đầu heo.
Thích Ngọc Tú dẫn hai đứa nhỏ đi khắp siêu thị, cô hỏi: “Ăn kẹo không?"
Ba đứa nhỏ đồng loạt lắc đầu: “Không ạ"
1087 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo