Vốn dĩ ông nội Cổ và bà nội Cổ muốn “thuê” Thích Ngọc Tú, nhưng Thích Ngọc Tú kiên quyết từ chối. Mấy ngày nay cô làm ăn buôn bán cũng gặp không ít phiền toái, đang muốn tìm việc gì đó làm cho qua chuyện, vừa hay lúc này thật đúng lúc.

Dù sao, cả hai bên đều rất hào hứng.

Thật ra ông nội Cổ và bà nội Cổ không hiểu Thích Ngọc Tú vì cái gì mà không tới thị trấn bày bán, đến khi biết mùa đông đường núi tuyết không dễ đi thì đã rõ. Họ chưa từng đến nhà Thích Ngọc Tú, nhưng mà xem TV thì thấy vùng núi thật sự quá nghèo khó.

Vì thế họ liền hiểu được lí do.

Tuy họ vẫn luôn thắc mắc sao ở đây lại có chỗ nghèo nàn như vậy, nhưng theo như cháu ngoại Hứa Đình nói, họ thấy sợ việc đi đường núi mất mấy tiếng đồng hồ, như vậy nghèo đúng là không phải không có khả năng.

Đầu tháng mười hai, trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay bắt đầu.

Thời tiết đang dần trở nên lạnh hơn.

Lương thực và vật dụng trong nhà có số lượng ra sao mấy đứa nhỏ cũng không biết, Thích Ngọc Tú ngày nào cũng mua đồ rồi mang về, mỗi ngày đều mang một ít, lúc này, hầm cũng đã chất đầy, cũng may, mùa đông dì cả không đến được, nếu không bị phát hiện thật đúng là không biết giải thích thế nào.

Thật ra họ không biết rằng Tế Ninh ở nhà đã vô số lần định tới nhà họ.

Đối với một cậu bé mà nói, trong núi có sức hấp dẫn rất lớn.

Tuy nhiên lại bị cả nhà ngăn cản, lúc này mà ở trong núi, thật giống như thử thách bản thân. Cậu bé là một đứa trẻ thành phố, đã quen với nhà cửa và phương tiện đi lại ở nơi đây, nếu thật sự đi vào trong núi, chỉ ngồi ở nhà vệ sinh thôi có thể đã làm cậu bé đông lạnh đến rớt mông rồi, thật là không biết phải nói thế nào. Cậu bé bị người trong nhà ngăn lại, kháng cự vô hiệu.

Khi tuyết bắt đầu rơi, Thích Ngọc Tú cho ba đứa nhỏ mặc áo bông vào và chuẩn bị dẫn bọn nhỏ xuống núi một chuyến.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, lúc đó càng không thể xuống núi, lần này cô dẫn bọn nhỏ đi, là để mua cho chúng một ít đồ dùng. Nhân tiện học hỏi thêm một ít kiến thức. Nói không chừng, sang năm lại cần xuống núi.

Lúc này Thích Ngọc Tú cũng may mắn, năm nay họ có điều kiện mua bông mới, nếu không cô thật sự không dám dẫn mấy đứa nhỏ đi xa như vậy, lỡ bị đông lạnh thì biết làm sao.

Đường núi cũng không dễ đi, Tiểu Bảo Nhạc bị mẹ cột vào trên lưng, còn Bảo Sơn và Bảo Châu được mẹ dắt mỗi đứa một tay, gặp đường núi khó đi, Thích Ngọc Tú sẽ bế hai đứa lên.

Lúc này Thích Ngọc Tú đột nhiên cảm thấy sức lực lớn lao của mình vẫn có chỗ lợi, nếu không làm sao đưa mấy đứa nhỏ đi được.

Thích Ngọc Tú dẫn ba đứa nhỏ xuống núi, tuy rằng bọn họ đã có chút thời gian bán khoai lang ở trong thôn, nhưng mà bọn họ chưa từng đi dạo.

Cô dẫn mấy đứa nhỏ đến siêu thị, đây là cái siêu thị lớn nhất thôn, gọi là “Gia đình vui vẻ”.

Thích Ngọc Tú cảm thấy cái tên này thật hay, nhưng mà cô rất ít khi tới.

Bởi vì cô cảm thấy nơi này không phải là nơi cô nên đến. Siêu thị này hơi lớn, ngược lại làm cho Thích Ngọc Tú thấy không quen. Tuy nhiên khi đến đây, hai đứa nhỏ không hề hoảng sợ chút nào, đôi mắt mở to nhìn ngó khắp nơi vì tò mò.

“Các con muốn ăn cái gì thì nói với mẹ"

Trong lòng Thích Ngọc Tú cảm thấy yên tâm vài phần.

Tiểu Bảo Châu nghe vậy lập tức ngẩng đầu, hỏi: “Mẹ, con có thể uống sữa bò được không?"

Khi cùng mẹ xuống núi buôn bán, cô bé có thấy một người bạn nhỏ đến du lịch, cầm theo một chai sữa, cô bé cho rằng uống rất ngon.

Sữa bò, sữa dê đều là những thứ quý giá, Tiểu Bảo Châu cũng biết điều đó.

Cho nên cô bé cũng không chủ động mở miệng đòi hỏi.

Bây giờ mẹ hỏi tới, cô bé mới ngẩng mặt lên hỏi, chờ mong được bày tỏ nguyện vọng của chính mình.

Thích Ngọc Tú: “Được.

Cô mỉm cười: “Đi thôi, chúng ta tìm một chút, nhìn xem chỗ nào có"

Một nhân viên nghe thấy, chỉ vào một chỗ bên kia nói: “Bên kia có sữa bò, sang bên kia nữa là sữa bột"

Tiểu Bảo Châu nhanh chóng nói cảm ơn.

Khi họ ở trong thôn, người mua cũng không nói cảm ơn, thậm chí rất ít khi nói. Nhưng có một sự khác biệt ở đây, Tiểu Bảo Châu bán khoai lang nướng, rõ ràng là vì bọn họ muốn kiếm tiền, nhưng có đôi khi bọn họ đưa đồ, người mua vẫn sẽ nói cảm ơn để tỏ ra lịch sự.

Cô bé liền học theo, biểu hiện còn khá tốt.

Thích Ngọc Tú dẫn ba đứa nhỏ đi vào chỗ có sữa tươi, quả nhiên, loại nào cũng có, từ loại túi đến loại hộp, mẫu mã đều khác nhau, tuy rằng được bày biện rộng rãi trên kệ, nhưng mấy đứa nhỏ lại không dám trực tiếp lấy, cả đám cùng nhìn Thích Ngọc Tú đầy mong đợi.

Thích Ngọc Tú cầm một hộp giấy có hình dâu tây, do dự nói thầm: “Cũng không biết cái nào ngon. Một chị nhân viên nhìn thấy, nhiệt tình nói: “Chị nên mua cái kia, cái kia mới là sữa bò nguyên chất, nếu uống thì mua sữa dê nguyên chất cũng được. Cái chị cầm trên tay sữa bò hương dâu tây, thật ra cũng là đồ uống. Uống vào tuy ngon, nhưng không có dinh dưỡng bằng sữa bò nguyên chất đâu"

1063 chữ

0.12381 sec| 2401.57 kb