Đây là đồ hộp dì cả cho, mấy mẹ con khui đồ hộp, ngươi một ngụm ta một ngụm, rất nhanh đã ăn xong rồi, Tiểu Bảo Châu đôi mắt sáng lấp lánh: “Tại sao lại ngon như vậy chứ!"

Cô bé trịnh trọng tuyên bố: “Đồ hộp ăn ngon nhất.

Thích Ngọc Tú bật cười: “Con thay đổi nhanh thật, lúc trước còn nói thịt ăn ngon nhất.

“Em gái còn nói sủi cảo ăn ngon nhất"

“Bánh bao nữa, chị bảo bánh bao ăn ngon? Tiểu Bảo Nhạc cũng vạch trần chị gái.

Tiểu Bảo Châu: “Mọi người hùa nhau bắt nạt con phải không? Con cảm thấy tất cả đều ăn ngon!” Mọi người đều nở nụ cười, Tiểu Bảo Nhạc thừa dịp mọi người nói chuyện, yên lặng bê lên cái chai đồ hộp, ừng ực ừng ực uống trộm nước trong đó, ngon quá đi mất!

Thích Ngọc Tú liếc mắt một cái đã thấy động tác nhỏ của thằng bé, nhãi con này trên phương diện ăn uống rất là nhanh nhẹn.

Nhưng mà cô nghĩ lại, hình như con gái mình cũng như vậy!

Cô cảm thấy cô không giống chúng nó, vậy chắc chắn nó giống người chồng quỷ quái kia của cô rồi.

Cô vốn không tham ăn, ăn cơm nhiều đó là vì bảo trì thể lực.

Khẳng định là bọn trẻ giống chồng của cô rồi.

Nghĩ đến chồng mình, Thích Ngọc Tú có chút mất mát, tại sao anh ấy lại ra đi sớm như vậy chứ!

Mấy đứa bé đều là trẻ con rất lanh lợi, chúng lập tức phát hiện Thích Ngọc Tú hơi buồn rầu, nhưng mà cô lại ngay lập tức quên đi chuyện buồn.

Bên cạnh cô còn có mấy đứa bé nữa, cô còn phải cho chúng cuộc sống hàng ngày vui vẻ, ám no.

Cô là người lớn duy nhất trong nhà, cho dù con gái cô có được trời cao ưu ái, nhưng nhiệm vụ của cô vẫn là cho chúng cuộc sống dễ chịu và ấm no.

có người mẹ kiên cường, nếu để lộ ra cho người ta, không biết mọi chuyện còn bị đẩy đi xa Không tới đâu nữa.

Suy nghĩ như vậy, ý chí chiến đấu của Thích Ngọc Tú lại hừng hực bốc cháy lên.

Thấy cô biến hoá tâm trạng giống như một cơn gió, mấy đứa nhỏ...... Hoàn toàn không hiểu gì cả.

Tiểu Bảo Châu: “Mẹ, con cũng giúp mẹ muối dưa chua. Thích Ngọc Tú nhìn lướt qua thẻ dạy chữ, hỏi: “Con có muốn biết chữ không?"

Tiểu Bảo Châu nói rõ ràng: “Con muốn biết chữ, nhưng mà con có thể muối dưa chua trước, mùa đông chúng ta không có việc gì để làm, lại không thể ra ngoài, đến lúc đó học cũng không muộn.

Cô bé tuy rằng nhỏ, nhưng lại biết sắp xếp công việc rất gọn gàng, đâu ra đấy Thích Ngọc Tú: “Vậy con làm đi.

Tiểu Bảo Sơn một câu cũng không nói, yên lặng xuống đất đi giày ra làm việc. Mùa đông chia cải trắng, kỳ thật cũng không nhiều, trong nhà nhiều người, muốn luôn có cải ăn là chuyện không có khả năng. Nhưng năm nay Thích Ngọc Tú vô cùng hào phóng, đem cải trắng đều muối thành dưa chua.

Tiểu Bảo Châu nhìn nhiều dưa chua như vậy, vui vẻ đi vòng quanh.

Dưa chua đó.

Ăn ngon nhất.

Ơ? Như thế nào lại là “Nhất” nữa?

Tiểu Bảo Châu cũng không biết, nhưng vẫn cười tủm tỉm suy nghĩ như vậy, đó là bởi vì cô bé cảm thấy mấy món này đều ăn ngon.

Làm sao bây giờ đây?

Có bao nhiêu món ăn ngon như thế.

Cô có phải nói vu vơ đâu, đều là thật tình yêu thích đó chứ?

Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu đều giúp đỡ mẹ, Tiểu Bảo Nhạc rất nghiêm túc đùa nghịch, bị Tiểu Bảo Châu thu hồi thẻ dạy chữ, nó đang lật từng cái từng cái một để xem, miệng nhỏ thì thầm lẩm bẩm, chẳng biết nó đang nói cái gì.

Sau khi Bảo Sơn Bảo Châu giúp đỡ mẹ làm xong việc, Tiểu Bảo Châu đột nhiên nói: “Em có chút nhớ chị Khương, không biết bây giờ chị Khương đang làm gì!"

Thích Ngọc Tú: “Lần trước nghe Khương Lãng nói, cô ấy tới đầu tháng mười hai mới có thể trở về"

Tiểu Bảo Châu: “Ai u, còn rất lâu nữa!"

Cũng không biết, chị Khương bây giờ đang làm gì!

Thật là nhớ chị ấy!

Tiểu Bảo Châu thật sự có chút nhớ Khương Việt.

Tuy rằng cô bé cũng có quen biết vài người, nhưng với Khương Việt là quen thuộc nhất, đương nhiên cũng nhớ cô ấy nhất.

Thời tiết càng ngày càng lạnh lẽo, dưới chân núi ngày càng ít người đến thôn du lịch, xe buýt cũng ít đến, Thích Ngọc Tú nghĩ càng làm càng kém, cũng may cô không còn thừa nhiều khoai lang, cô tính toán sau khi bán xong một mớ này sẽ nghỉ hẳn.

Mấy ngày này, cô cũng chuyển rất nhiều đặc sản vùng núi xuống dưới bán.

Như là sơn tra, lê đông lạnh và hạt dẻ, thật ra bán rất chạy.

Những thứ này bán lấy tiền, Thích Ngọc Tú đổi một bao gạo mang về nhà. So với vài thứ kia, nhà họ vẫn yêu thích gạo và mì hơn.

Thứ này ăn mới có thể no bụng, những cái kia đều là ăn như không ăn, chỉ thích hợp để ăn chơi thôi, không thể no được.

Mùa đông Thích Ngọc Tú không định xuống núi, cùng bà nội Cổ nói chuyện, nướng khoai lang trong thùng, sau đó mượn đồ của ông nội Cổ dùng.

Thích Ngọc Tú không có ý định đi thành phố để làm gì, ông nội Cổ và bà nội Cổ lại đi công xã, nhưng thật ra cảm thấy cũng nhàm chán. Người lớn tuổi thì muốn tìm chút chuyện gì đó để làm, cho nên họ nghĩ tới chuyện nướng khoai lang.

Vừa hay mùa đông Thích Ngọc Tú không làm việc, thế là họ liền chuyển vào trong thị trấn để bán.

1080 chữ

0.40190 sec| 2396.164 kb