Mẹ chồng cô không hỏi tại sao hai người trở về muộn, chỉ nói: “Vợ thằng cả thay đổi quần áo tới hỗ trợ mẹ đi"

Thích Ngọc Linh gật đầu, bạn nhỏ Tế Ninh vội vàng đi tới bên người bà nội, thấp giọng nói: “Bà ơi, bà xem này.

Bà cụ nhìn vào trong giỏ, nói: “Ôi!"

Bà ấy vội vàng hạ giọng: “Con bắt được nó ở đâu?"

Tiểu Tế Ninh: “Mấy người chúng con ở trên núi bắt, ha ha. Là biện pháp do con nghĩ ra đấy..."

Hắn nghẹn một đường, rốt cuộc có thể nói, không thể kìm nén được nữa, nhanh chóng khoe với bà nội hắn về chiến công vĩ đại đó.

Bà hắn tươi cười đầy mặt, nếp nhăn trên mặt co lại cùng một chỗ, nói: “Cháu của bà là giỏi nhất.

Tế Ninh: “Dĩ nhiên"

Hắn nói: “Cháu không phải đứa trẻ hay gây chuyện đâu.

Bà hắn lập tức nói: “Ai dám nói cháu của bà là đứa trẻ hay gây chuyện chứ? Cháu đừng để ý người ta. Mặc kệ cháu thi được bao nhiêu điểm hay cháu học hành được bao nhiêu kiến thức. Cháu không nghiêm túc học hành, làm sao mà nhớ bài học để vận dụng như vậy?"

Tế Ninh: “Đúng đúng đúng"

Thích Ngọc Linh: Đây là bà đang phê bình con đó.

Cô nói: “Con đến đây đi” Bà nói: “Mẹ cũng từng qua đó, ôi chao, trên núi thật sự có nhiều đồ vật như vậy sao?"

Thích Ngọc Linh nói đúng trọng tâm: “Có, nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, loại này khẳng định không lâu dài, chỉ dựa vào vận khí. Mấy người chúng con có vận khí không tồi mới có thu hoạch như vậy"

Bà nghĩ một chút cũng hiểu được đạo lý đó. Nếu thật sự sống trong núi tốt như vậy, người ta đã về nông thôn ở hết cả rồi, ai còn liều mạng vào thành phố làm gì. Nghe không hợp lý một chút nào.

“Hai người đi mang đồ vật qua đó, nhưng lại ăn ở đó không ít, lần sau con mà đi thì để con khỉ nhỏ này ở nhà với mẹ đi” Bà cười nói.

Tế Ninh: “Không được không được, con cũng muốn đi!"

Thích Ngọc Linh cười mắng: “Được rồi, đừng ở chỗ này quấy rối, chúng ta còn chưa muối dưa chua đâu. Con cứ chăm chỉ học tập, học thêm chút kiến thức mới không có hại, con xem ngày hôm nay không phải đã dùng tới kiến thức của con rồi sao?"

Tế Ninh gật đầu: “Vâng ạ"

Nhà Thích Ngọc Linh bắt đầu muối dưa chua, bên kia Thích Ngọc Tú cũng bắt đầu muối dưa chua.

Mùa đông không ăn dưa chua, làm sao gọi là mùa đông?

Thích Ngọc Tú đang làm việc, lại nghe thấy có thanh âm trong phòng, cô hỏi: “Các con làm gì vậy?"

Tiểu Bảo Châu nói: “Chúng ta đang làm phôi nấm, chúng ta muốn nuôi nấm"

Thích Ngọc Tú: Các con không phải đang xem thẻ dạy chữ sao?"

Tiểu Bảo Châu cười ha ha: “Chúng con nhìn thấy chữ nấm ở thẻ dạy chữ, nên nhớ tới nấm...."

Thích Ngọc Tú: "

Tư duy của trẻ nhỏ phát triển như vậy đó.

Cô nói: “Được, vậy các con chơi đi, nếu mấy đứa có thể trồng được nấm. Mùa đông này chúng ta sẽ được ăn nấm tươi"

Tiểu Bảo Châu vội vàng nói: “Chúng con còn có thể ủ giá đậu"

Mấy cách tạo đồ ăn này, bọn chúng đều nhớ rất kỹ ở trong đầu.

Thích Ngọc Tú: “Đúng, nếu đậu giá lớn chúng ta cũng được ăn.

Nếu thật sự có thể trồng, sẽ làm phong phú bàn ăn trong mùa đông. Rau xanh tươi trong mùa đông thật sự quá ít."

“Người nhà họ Điền có ai ở nhà không?"

Thích Ngọc Tú nghe được thanh âm, vội vàng chạy ra, hỏi: “Chuyện gì?"

“Chiều hôm nay chị làm gì đấy?"

Thích Ngọc Tú: “Tôi ở nhà muối dưa chua.

“Vợ Điền Đại, có phải nhà cô có lưới bắt cá không? Có thể cho tôi mượn một chút được không?"

Người tới chính là vợ Đại Sơn, cô biết rõ ràng Thích Ngọc Tú không dùng tới, nên mới mở miệng hỏi.

Thích Ngọc Tú nói: “Được"

Vợ Đại Sơn hâm mộ nói: “Ngày hôm qua Đại Quý bắt được năm sáu con cá ở trong sông"

Đại Quý chính là cha của thằng bé Quý Sinh.

Thích Ngọc Tú: “Phải không? Hoá ra mấy đứa bé thật sự giỏi như vậy. Mấy đứa Bảo Sơn nhà chị cũng bắt được mấy con cá đấy"

Vợ Đại Sơn cười: “Mấy đứa bé nhà chị bắt được cá bé, còn Đại Quý bắt được cá to cơ?

Vợ Đại Sơn không muốn chậm trễ, chẳng nói được mấy câu đã ôm võng đi mất rồi. Thích Ngọc Tú dở khóc dở cười, kỳ thật cái này đâu phải lưới đánh cá. Chỉ vì bọn họ bên này không có biển, cũng không ai đánh cá, cho nên không có nhà nào có lưới đánh cá. Bởi vậy cái túi lưới Tiểu Bảo Sơn nhặt được thành ra rất hữu dụng.

Thích Ngọc Tú quay đầu nhìn thấy Tiểu Bảo Sơn đang ghé vào cửa ngó ra, cô tiến lên nói: “Sao con lại ra đây?"

Tiểu Bảo Sơn nói: “Trong sông có cá.

Thích Ngọc Tú: “Chắc là vậy, nhưng mà chúng ta không đi. Thời tiết lạnh như vậy, nếu bị ướt cả người thì không đáng"

Tiểu Bảo Sơn nghiêm túc: “Con có thể bắt được cá Thích Ngọc Tú: “Mẹ biết con có thể mà, nhưng mẹ không muốn các con sinh bệnh. Hơn nữa, chúng ta không phải còn rất nhiều cách kiếm đồ ăn sao? Cứ đem cơ hội này nhường cho bọn họ đi.

Tiểu Bảo Sơn nhìn mẹ, nhẹ nhàng gật đầu.

Thích Ngọc Tú: “Đi, mẹ cho các con khui một hộp đồ hộp để ăn, chúng ta ăn đồ hộp và gom cái chai không để làm giá đậu.

Bảo Sơn nở nụ cười: “Mẹ cùng ăn nữa.

1058 chữ

0.12830 sec| 2396.539 kb