Tiểu Bảo Sơn: “Ôi......"
Nhưng mà thằng bé bị nhéo một cái không có tức giận, ngược lại còn nở nụ cười.
Tiểu Bảo Nhạc là đứa nhỏ rất thích bắt chước người khác, nó thấy hai anh chị được mẹ nhéo mặt, cũng nhào tới nói: “Mẹ ơi nhéo con nữa.
Vẫn còn có đứa trẻ như vậy.
Đây là chủ động muốn được người ta véo đây mà.
Thích Ngọc Tú cảm thấy, người thay đổi rõ ràng nhất của nhà bọn họ chính là Tiểu Bảo Nhạc. Năm ngoái Tiểu Bảo Nhạc cứ thay đổi thời tiết một chút là sinh bệnh, năm nay lại hoàn toàn không có.
Không chỉ có không có, nhóc còn lớn hơn một chút.
"Mẹ?"
Thích Ngọc Tú mắt thấy Tiểu Bảo Nhạc ngẩng mặt nhìn mình đầy chờ mong, cô cũng duỗi tay nựng nó một chút, nói: “Bảo Nhạc cũng mập ra.
Tiểu Bảo Nhạc vui vẻ: “Bảo Nhạc thân thể khoẻ mạnh"
Cũng không biết, do hoạt động nhiều, hay là được ăn ngon, mà Tiểu Bảo Nhạc lớn lên lại khoẻ mạnh hơn trước không ít.
Thích Ngọc Tú mặc dù không biết vì sao lại như vậy, nhưng cô cảm thấy đây là chuyện tốt.
Cô ho khan một tiếng, nói: “Buổi chiều mẹ còn muốn lên núi, mấy đứa ở nhà đọc sách được không?"
Lúc trước Khương Việt tặng cho họ một cái rương toàn sách, nhà bọn họ vẫn chưa động đến nó đâu.
Không phải Thích Ngọc Tú không cho trẻ con xem, mà buổi tối ánh đèn dầu hoả rất yếu ớt, không nhìn rõ được cái gì.
Mà ban ngày thì mọi người đều rất bận rộn.
Biết được hôm nay có thể đọc sách, mấy đứa bé đều mở to mắt, cao hứng hỏi: “Thật vậy ạ? Thật vậy ạ? Hôm nay được đọc sách ạ?"
Mấy cái miệng nhỏ liên tục hỏi, sợ Thích Ngọc Tú đổi ý.
“Các con muốn đọc sách"
Thích Ngọc Tú: “Vậy trước hết phải nghe mẹ dạy ghép vần.
Cô cũng chỉ trải qua một lớp xoá mù chữ, dù không biết nhiều nhưng dạy ghép vần thì rất am hiểu. Bởi vì có nhiều chữ có thể hiểu nghĩa thông qua việc ghép vần. Đây là kinh nghiệm cô có được do đọc thư của anh cả rất nhiều lần.
Thích Ngọc Tú tìm được một quyển dạy chữ, cô giao cho hai đứa nhỏ, nói: “Bảo Nhạc, không được quấy rối anh trai chị gái con đọc sách.
Tiểu Bảo Nhạc gật đầu nói vâng.
Thích Ngọc Tú qua nhà chính làm thịt con thỏ, Tiểu Bảo Sơn rối rắm không biết nên ra giúp đỡ mẹ hay ở trong này đọc sách, do do dự dự một lúc, rốt cuộc vẫn không cưỡng nổi sự yêu thích của mình, thằng bé ngồi xếp bàng ở trên giường đất nói: “Bảo Châu, mở sách ra đi"
Quyển dạy chữ là một hộp giấy, Tiểu Bảo Châu mở ra nhìn vào bên trong thấy từng cái thẻ giấy. Tiểu Bảo Châu: “Cái này là chữ.
Bảo Sơn gật đầu.
Tiểu Bảo Nhạc nghiêng đầu ngó xem, mẹ đã dặn nó không được quấy rối, cho nên nhóc cũng không dám đoạt.
Tiểu Bảo Châu nhìn tấm thẻ, kiêu ngạo nói: “Chữ này em biết.
Tuy còn chưa được đi học, cũng không có người dạy bọn họ, nhưng cô bé cũng biết chữ nhé.
Tiểu Bảo Nhạc: “Vậy sao"
Bảo Châu ưỡn ngực: “Chữ này là chữ ha, chính là cười ha ha ha.
Tiểu Bảo Sơn: “Đúng đúng đúng"
Bảo Sơn cầm lấy một thẻ khác, nghiêng đầu do do dự dự: “Hình như chữ này chúng ta có biết.
Lông mi Tiểu Bảo Châu nhẹ nhàng rung động, nói: “Không biết.
“Vậy qua thẻ tiếp theo......"
Tuy rằng bọn họ không biết chữ, nhưng sau mỗi cái chữ đều có hình ảnh, như chữ thảo, phía sau lưng nó chính là một đám cỏ, Tiểu Bảo Châu nhìn một chút, ngay lập tức hiểu ra: “Chữ này nhất định là chữ thảo"
“Em biết chữ này sao?"
“Anh xem ở đây này, đằng sau nó có rất nhiều cỏ...."
“Thế chữ này là chữ gì nhỉ?"
Mấy đứa bé xem đến hứng thú bừng bừng, ngay cả Tiểu Bảo Nhạc cũng theo chúng hô lên, vô cùng vui vẻ.
Thích Ngọc Tú nghe được thanh âm của bọn nhỏ trong phòng, nghĩ thầm chờ trời lạnh không ra cửa được nữa, cô sẽ ở nhà dạy con mình học.
Thích Ngọc Tú thịt hai con thỏ xong, hiện tại thời tiết lạnh giá, không cần lo lắng thịt thỏ bị hỏng. Cô đem con thỏ buộc kỹ lại, rồi sắp xếp đống hạt dẻ đã được Thích Ngọc Linh lột vỏ sạch sẽ. Nếu không lột, cô sẽ để cho nhà mình ăn. Nhưng bây giờ đã lột xong, cô lại tính toán đem bán hết chỗ này.
Vốn cô nghĩ rằng mình chỉ có thể bán đồ ăn, nhưng mấy ngày hôm nay buôn bán không được như ý.
Cô lại thấy có người bán thổ sản vùng núi, hàng bán cũng khá chạy.
Nghĩ vậy, cô cũng thử bán một chút xem sao.
Thích Ngọc Tú đem đồ vật chuẩn bị tốt, lúc này mới cảm khái là mình để đồ đạc lộn xộn quá, may mà chị cả không chú ý nhiều, nếu không, cô ấy thấy ít khoai lang như vậy, khẳng định lại muốn hỏi.
Rồi lúc đó cô lại phải nói dối.
Thích Ngọc Tú không thích nói dối, bởi vậy cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May mắn. Thích Ngọc Linh mặc dù đã xuống hầm nhưng lại không để ý nhiều lắm, cho nên cô ấy mới không hỏi.
Cô ấy dẫn con trai về nhà, dọc theo đường đi Tế Ninh đều cố gắng thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt mình, muốn làm ra bộ dáng trên người mình không có một con thỏ. Đây đúng là gánh nặng ngọt ngào! Hai mẹ con vừa vào nhà, thấy mẹ chồng cô đã bắt đầu làm việc rồi.
1051 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo