Thích Ngọc Tú nói: “Cháu làm gì vậy, cho mượn lưới chỉ là chuyện nhỏ. Cháu cầm cá về nhà mình ăn đi"

Quý Sinh: “Không, ba mẹ cháu muốn cảm ơn thím cùng anh trai Bảo Sơn, chị gái Bảo Châu. Hắn vui mừng khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên, sợ bọn họ cảm thấy mấy người nhà nó không tuân thủ ước định, vội vàng nói: “Sáng sớm nay cháu tới đưa lưới đánh cá, nhưng nhà không có người.

Tiểu Bảo Châu cất giọng lanh lảnh nói: “Chúng ta đi trong núi nhặt củi khô.

Quý Sinh vui vẻ nói: “Cá này cho mọi người"

Mọi người đều ở cùng một thôn, đâu thể nào chỉ cho mượn dụng cụ một chút mà thu lễ vật lớn như vậy, cô chỉ có thể nói: “Chúng ta không thể nhận, nếu chúng ta nhận cá của cháu, về sau sẽ không dám cho cháu mượn đồ nữa, làm vậy cháu có chịu không?"

Đứa bé dùng sức lắc đầu, không nói lời nào nữa.

Thích Ngọc Tú nghĩ nghĩ: “Như thế này đi, nếu cháu vẫn kiên quyết, nhà của chúng ta nhận lấy, nhưng mà cháu ở đó chờ thím một chút.

Cô vào nhà cầm sáu quả lê đông lạnh ra, nói: “Cháu cầm cái này về nhà ăn đi.

Quý Sinh: A?"

Thích Ngọc Tú: “Cầm đi"

Thằng bé nhỏ giọng hỏi: “Vậy về sau cháu có thể mượn lưới đánh cá được không?"

Thích Ngọc Tú nhìn về phía Tiểu Bảo Sơn, Tiểu Bảo Sơn rất nhanh nói: “Có thể” Cậu không nghĩ tới cái võng mình nhặt về lại có tác dụng như vậy, cũng vui vẻ đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tất cả mọi người cũng mừng rỡ. Thích Ngọc Linh đã ở đây rất lâu rồi, ngày hôm qua cô đã nói chỉ có thể ở lại tới buổi trưa.

Việc trong nhà vẫn còn, cho nên buổi chiều cô ấy không thể ở lại.

“Trưa hôm nay chúng ta ăn cái gì? Nướng khoai lang đi Cái này rất dễ làm, hơn nữa cũng tiết kiệm.

Nướng khoai lang căn bản không cần chuyên môn nhóm lửa, chỉ cần chôn nó xuống dưới đống lửa, vậy là xong.

Thích Ngọc Tú: “Chúng ta chưng bánh bột ngô, hai mẹ con nhà chị sắp trở về rồi, phải ăn no một chút"

Thích Ngọc Tú xào một cái bắp cải trắng, lại chưng bánh bột ngô, trong lúc cô lúi húi trong bếp, Thích Ngọc Linh đã giúp nhà bọn họ cho gà ăn xong, lại xếp củi khô rất gọn gàng vào một góc.

“Tế Ninh bắt được con thỏ, vậy con mang nó về nhà ăn đi. Thích Ngọc Tú mở miệng nói. Thích Ngọc Linh: “Không được!"

Cô vội vàng: “Chúng ta tới nhà em chỉ mang theo một chút lương thực, đã ăn uống no đủ ở đây, như thế nào còn lấy mang về nữa? Không được, tuyệt đối không được. Ngày hôm qua bọn họ đã ăn hết một con gà, lúc ấy còn không có cảm giác, hôm nay mới cảm thấy mình ăn hơi sảng khoái quá. Một con gà cũng không ít tiền, có thể ăn được bao nhiêu lần. Vậy mà bọn họ ăn hết sạch trong một bữa.

Thích Ngọc Tú: “Chị cả, lời này của chị sai rồi, hiện tại trong núi lạnh, mấy đứa trẻ con cũng không ra ngoài được mấy lần nữa. Chị cứ yên tâm đi, người ta có câu gì nhỉ? Gậy đánh hươu, gáo múc cá, gà rừng bay vào nồi cơm. Năm nay nhà em đã tốt hơn xưa nhiều lắm rồi.” Thích Ngọc Tú khuyên can mãi, Thích Ngọc Linh rốt cuộc vẫn phải nghe theo. Chẳng qua, trong lòng cô ấy cũng cân nhắc, về sau nếu Cung Tiêu Xã có thứ gì đặc biệt tốt, cô ấy sẽ mang tới cho em gái mình tích trữ.

Sau khi Tế Ninh biết được thỏ xám mà hắn bắt có thể mang về nhà, cả người đều hưng phấn lên, hắn giấu con thỏ trong giỏ tre, đi theo mẹ cùng nhau xuống núi về nhà. Đứa bé mười tuổi mang giỏ tre đựng con thỏ, như một người trưởng thành đang mang trọng trách trên vai.

Hắn muốn tận lực ngụy trang Sau khi hai mẹ con Thích Ngọc Linh đi rồi, Tiểu Bảo Châu đang nằm trên giường đất lăn qua lộn lại nói: “Trong nhà có người rất không tiện.

Thích Ngọc Tú liếc cô bé: “Đứa nhỏ không có lương tâm, không phải con thích dì cả của con nhất sao?"

Tiểu Bảo Châu đưa ngón tay lên, hậm hực nhỏ giọng nói: “Con thích dì cả, nhưng con vẫn cảm thấy không thuận tiện Thích Ngọc Tú bất đắc dĩ cười, trừng mắt nhìn cô bé một cái, nói: “Mẹ nghĩ rằng hôm nay con không được ăn món gì ngon, cho nên mới nói thế"

Cô bé bị vạch trần, cười tủm tỉm, mắt to cong cong.

Lúc này Thích Ngọc Tú mới phát hiện, con gái nhà mình cao lên, lại đầy đặn hơn một chút. Trước kia, Tiểu Bảo Châu nhà bọn họ gầy như que củi, sau này cô bé cao hơn, lại mập ra một chút, nhưng Thích Ngọc Tú chỉ cảm thấy cô bé dài ra chứ không cảm nhận được nó mập lên. Nhưng hiện tại để ý kỹ mới thấy thịt ở hai má con bé đã có thể thò tay nhéo một cái được rồi. Cô đưa tay bóp một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, Tiểu Bảo Châu đang ngoan ngoãn cười, đột nhiên bị mẹ nhéo má. Đôi mắt đang cười lập tức mở rất to, cô bé làm nũng nói: “Mẹ!"

Thích Ngọc Tú: “Con đã mập lên rồi này"

Tiểu Bảo Châu: "

Thích Ngọc Tú lại nhìn hai đứa bé con khác, Tiểu Bảo Sơn còn nhỏ tuổi mà đã có thể nhìn ra màykiếm mắt sáng, thêm một chút thịt, càng trở thành một đứa nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh. Thích Ngọc Tú đưa tay sờ một cái, thằng bé này cũng có thể nhéo một cái.

1039 chữ

0.04749 sec| 2392.742 kb