Tiểu Bảo Châu dùng sức uốn éo thân mình, như muốn quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng nhìn vào trong động: “Em nhìn xem có gì không..."
Ngay lúc này, cô bé cảm giác có cái gì rất nhanh đang muốn chui ra, Tiểu Bảo Sơn kéo em gái qua một bên.
Một con thỏ xám chạy vụt ra, bẹp một cái lao vào người Bảo Sơn, nó giãy giụa một chút lại muốn chạy, lúc này Tế Ninh hô lên một tiếng, lập tức đè con thỏ xám xuống, kêu: “Con bắt được con thỏ! Con bắt được con thỏ đây này! Ha ha ha ha!"
Thích Ngọc Linh ở đầu bên kia nghe thấy được, quát lớn: “Nhỏ giọng một chút, con sợ người khác không biết có phải hay không!"
Cô nói một câu này, âm thanh còn lớn hơn Tế Ninh.
Tế Ninh giật giật khóe miệng, ngay sau đó hắn che lại cái miệng mình.
Hắn nhéo tai thỏ, đúng lúc hắn đang định nói nhỏ một câu gì đó, thì có một con thỏ khác chạy ra......
Tiểu Bảo Châu vẫn luôn cảm thấy mình không có thu hoạch, con thỏ không phải mình bắt được, động con thỏ cũng không phải mình phát hiện. Lúc này đã nhìn thấy một cơ hội hiếm có, cô bé vội vàng nhào qua, thỏ con nhìn hơi run rẩy một chút nhưng nó rất nhanh nhẹn, đây là một con thỏ thông minh. Nhưng mà trước mặt thỏ con có Bảo Châu, sau lại có Bảo Sơn, Bảo Châu tuy bị vồ hụt, nhưng Bảo Sơn chặn được thỏ con. Cậu không chỉ chặn được, lại còn dùng sức đẩy thỏ con ngã về phía sau. Thỏ con bốp bốp một chút bị quăng ngã ở trước mặt Tiểu Bảo Châu, Bảo Châu: “Ây da!"
Sau đó, cô bé nhào qua đè lại!
Cô bé bắt được con thỏ rồi!
Bảo Châu hưng phấn quơ chân múa tay: “Mọi người xem, con bắt được rồi.
Ba đứa nhỏ liên tiếp bắt được hai con thỏ, vui mừng ra mặt, tiếp tục chăm chú chờ ở cửa động. Có lẽ trong hang chỉ còn lại hai con thỏ thôi, cho nên chúng đợi trong chốc lát, cũng không thấy có con thỏ chạy ra.
Như vậy một chuyến đi này thu hoạch được tận ba con thỏ. Đã là một phần thu hoạch vô cùng hiếm có ở trong thôn.
Mấy người Thích Ngọc Tú một chút cũng không lãng phí, bọn họ ngồi trước đống lửa ấm áp cho đến khi thấy lửa tàn, mới lấy chân dẫm lên, dập tắt triệt để.
Không chỉ có như thế, cô còn nghiêm túc dặn dò mấy đứa trẻ con: “Mấy đứa bé các con, ngàn vạn lần không thể nghịch lửa, nếu sau này gặp được chuyện như vậy, không có người lớn ở bên cạnh là không được làm. Nếu các con gom củi khô vào đốt, không khống chế được ngọn lửa để nó lan ra xung quanh, lúc đó là nguy hiểm chết người đó. Mấy đứa hiểu chưa?"
Thích Ngọc Tú nói vô cùng nghiêm túc, mấy đứa trẻ con nghe rất chăm chú và ghi nhớ vào trong lòng.
Chỉ có mỗi Tế Ninh nhỏ giọng nói: “Dì hai, một hộp diêm trị giá năm phần tiền đấy, trong nhà không dám cho chúng ta mang đi chơi đâu?
Bọn họ có thể mang diêm lên núi đốt lửa được sao?
Nằm mơ đi.
Thích Ngọc Tú vẫn nghiêm túc, nói: “Dì cũng chỉ nhắc nhở mấy đứa thôi, ai biết mấy đứa các con có nhìn thấy thỏ mà hồ đồ hay không, đặc biệt là hai đứa các con đấy, có hiểu không?"
Cô đưa tay chỉ vào con gái và con trai mình.
Hai đứa bọn chúng có cơ hội lên núi và nghịch lửa lớn hơn nhiều so với Tế Ninh.
Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu nhìn ra mẹ mình rất nghiêm túc, đều gật đầu nói vâng.
Thích Ngọc Tú lại dẫm dẫm, bảo đảm lửa không thể nào bùng lên được, lúc này mới yên tâm xuống dưới.
Mấy đứa bé không hiểu, nhưng khi hai chị em cô còn nhỏ, đã được nghe mấy người lớn trong nhà ngày xưa, cái gì mà một đốm lửa nhỏ đốt chết người Những chuyện xưa này không kể chuyện ......
biết là thật hay là giả, nhưng Thích Ngọc Linh, Thích Ngọc Tú đều đã nghe ông bà trong nhà kể thật nhiều lần, mưa dầm thấm đất, đến tận bây giờ còn nhớ như in.
Mấy người đã làm qua nhiều việc như vậy, thời gian cũng không còn sớm.
Thích Ngọc Tú: “Chúng ta trở về đi"
Cô không mang tất cả sọt sơn tra to đó về nhà, Thích Ngọc Linh cũng không hỏi, đây là chuyện hai chị em họ đã thương lượng từ trước. Mà kể cả chưa bàn bạc, Thích Ngọc Linh cũng nghe lời em gái, chuyện khác cô ấy có thể làm chủ, nhưng chuyện trong núi còn có việc nhà nông, cô ấy một chút cũng không hiểu.
Mấy người vội vàng trở về, vốn dĩ Thích Ngọc Tú biết bọn họ không quen đường đi trong núi, lần này lại bắt được con thỏ, mọi người đều đặt hết sự chú ý vào con thỏ, càng không lưu ý đến đường đi như thế nào, Thích Ngọc Tú dẫn bọn họ ra sơn động, lại vòng thêm một cái vòng lớn, trên đường còn nhặt không ít nhánh cây, lúc này mới vòng về nhà.
Đi tới cửa, thấy một cái đứa bé đang ngó dáo dác xung quanh, Thích Ngọc Tú nói: “Quý Sinh?"
Quý Sinh vừa quay đầu lại nhìn thấy bọn họ, vội vàng tiến lên: “Thím ơi, cháu tới trả lưới đánh cá.
Trong tay hắn còn mang theo một con cá, so với cá bọn Tiểu Bảo Sơn bắt được lớn hơn một chút, hắn kiêu ngạo nói: “Đây là cá nhà cháu tạ lễ” Thích Ngọc Tú không rõ nguyên do, nhưng sau khi cô suy nghĩ một chút là hiểu ra.
1053 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo