Thích Ngọc Linh thầm nghĩ: Cũng chỉ có đứa ngốc như nhóc con nhà cô, mới có thể nghĩ ra cái cách này.

Không đáng tin cậy, thật sự một chút cũng không đáng tin cậy.

Nhưng mà Thích Ngọc Linh không có cự tuyệt, cô sẽ cố gắng làm chuyện ngốc nghếch một lần vì mấy đứa nhóc này. Hiếm khi cô thấy Thích Ngọc Tú hứng thú bừng bừng như vậy, người làm chị cả như cô, luôn hy vọng em gái có thể cao hứng một chút.

Phải biết rằng, từ khi chồng của em gái ra đi, em hai của cô trải qua cuộc sống không hề dễ dàng, cũng ít có dịp vui vẻ cười như vậy.

Cho nên không cần vì cái gì cả, chỉ cần để em gái nhà mình cao hứng, cô sẵn sàng làm những chuyện như thế này.

Nhưng mà, chuyện này thực sự chỉ cần hai que diêm là có thể giải quyết được thật sao?

Cô nói: “Chị nhìn bên này, mấy người hãy qua bên kia đi.

Tế Ninh cùng Bảo Sơn vội vàng chạy đến một cái cửa động khác, Tiểu Bảo Châu gấp đến xoay vòng quanh: “Mẹ, con không giúp được mẹ đâu, con muốn qua chỗ anh Bảo Sơn ở bên kia.

Thích Ngọc Tú bật cười: “Đứa nhỏ không có lương tâm này, vậy con đi đi.

Tiểu Bảo Châu vội vàng chạy tới, cô bé muốn bắt con thỏ, cô bé không thích đốt lửa.

Đứa trẻ ngoan sẽ không nghịch lửa.

Cho nên không phải cô bé không muốn trợ giúp mẹ, mà là cô bé phải làm một đứa trẻ ngoan.

Thỏ con thì không nhìn thấy, nhưng Tiểu Bảo Châu lại giống như thỏ con, rất nhanh đã chạy tới, Tiểu Bảo Nhạc cũng muốn đi, nhưng mà mẹ không cho nó qua đó.

Thích Ngọc Linh lừa nhóc: “Con đừng đi qua, nếu không lúc con thỏ chui ra tới, bọn họ khẳng định sẽ luống cuống tay chân, lúc đó làm con ngã xuống đất thì làm sao bây giờ?"

Tiểu Bảo Nhạc: “Con cũng có thể bắt thỏ mà?

Thích Ngọc Linh: “Con còn bé?

Tiểu Bảo Nhạc: “Vâng"

Đôi mắt thằng bé cứ nhìn mãi về góc bên kia, ở bên này Thích Ngọc Tú và Thích Ngọc Linh phân biệt canh giữ ở hai cái cửa động, từng người chuẩn bị một chút nhánh cây khô, đã bật lửa. Kỳ thật, mấy cái động này có thông nhau hay không, cũng không ai biết.

Bọn họ chỉ nhìn thấy có cửa động, là bắt tay vào hành động thôi.

Thích Ngọc Linh chửi thầm trong lòng: Không có khả năng bắt được con thỏ đâu, tuyệt đối không có khả năng có.

So với Thích Ngọc Linh đang âm thầm suy nghĩ, Thích Ngọc Tú lại cảm thấy vẫn có hi vọng, nếu không phải có thỏ trong hang, tại sao ở đây lại có nhiều động như vậy! Dù sao, cô cảm thấy mọi người thử một lần cũng không có vấn đề gì hết.

Dù sao, bọn họ có rất nhiều thời gian!

Hai đầu hang bắt đầu bốc khói, mà lúc này, ba đứa trẻ lớn đều ngồi xổm ở cửa động, đôi mắt chúng không chớp lấy một cái cứ nhìn chằm chằm về phía hang bên kia, chờ đợi con thỏ xuất hiện. Tiểu Bảo Châu hơi hơi lay động, nhỏ giọng nói: “Anh trai, tại sao con thỏ còn không ra?"

Bảo Sơn nghĩ nghĩ, nói: “Khói lan vào bên trong không nhanh như vậy? Chúng ta lại chờ thêm một lát"

Tế Ninh làm anh trai lớn nhất nói: “Em xem này giữa những cái hang này còn có chút khoảng cách, khẳng định khói lan vào sẽ mất một lúc khá lâu"

Tiểu Bảo Châu mắt to ngập nước: “Hai người nói xem, trong hang có con thỏ không?"

“Đương nhiên sẽ có, không có con thỏ, tại sao lại nhiều động như vậy?"

Tiểu Bảo Châu đúng lý hợp tình: “Có lẽ là rắn, vào mùa đông không phải con rắn muốn tìm một chỗ để ngủ đông sao? Có lẽ nó đã lựa chọn nơi này?"

Tiểu Bảo Sơn bưng kín miệng nhỏ của em gái, ngay sau đó cậu nói: “Điềm lành đem lại, điềm dữ tống đi, nhất định là con thỏ!"

Bọn họ không nghĩ sẽ dụ tới con rắn!

Tuy rằng...... Con rắn cũng có thể ăn!

Nhưng mấy đứa nhỏ còn không có ăn thịt rắn, hơn nữa, suy nghĩ một chút, con rắn rất khủng bố!

Chúng mới không thích ăn thịt rắn đâu!

Hơn nữa, nếu là rắn độc thì sao?

Quá đáng sợ! Mấy đứa bé liếc nhau nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra được sự sợ hãi.

Tiểu Bảo Châu kéo tay anh trai, ho khan một tiếng, nói: “Không có không có, không có rắn. Lúc này khói ở hai đầu bên kia đều đã bốc lên mù mịt, Thích Ngọc Tú quạt cho khói bay vào trong hang, Thích Ngọc Linh cũng làm như vậy, tuy rằng cô ấy cảm thấy trong hang không thể có thỏ được, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại đến việc quạt khói của cô.

Không có nhất vạn, sẽ có van nhất.

Tiểu Bảo Nhạc: “Khụ khụ khụ!"

Thích Ngọc Linh: “Bảo Nhạc ngoan ngoãn, lùi lại phía sau một chút, cẩn thận bị sặc khói.

Tiểu Bảo Nhạc vâng một tiếng, xê dịch về phía anh trai chị gái của nó bên kia, nhóc vẫn rất muốn đi sang bên đó.

Bé con nghển cổ nhìn xung quanh, hình như anh trai chị gái cũng chưa có thu hoạch gì.

Bọn họ đợi một hồi lâu, Tiểu Bảo Châu vặn vẹo người, cảm giác chân của mình đều tê dại cả.

“Tại sao lại không có con thỏ nhỏ chứ?” Tiểu Bảo Sơn an ủi em gái: “Sẽ có, chúng ta lại chờ thêm một lát"

Tiểu Bảo Châu nhẹ nhàng ừ một tiếng, giương mắt cười, nói: “Chúng ta sẽ bắt được thỏ thôi"

1044 chữ

0.14774 sec| 2396.57 kb