Tiểu Bảo Châu: “Ăn con thỏ ăn con thỏ!"

Tế Ninh giơ ngón tay cái lên: “Em họ, em cũng quá lợi hại?"

Bảo Sơn bò dậy, khóe miệng vểnh cao đầy đắc ý, cậu xách theo hai cái tai thỏ, Thích Ngọc Tú đuổi tới, nhanh nhẹn đem thỏ hoang trói lại, nói: “Hôm nay thu hoạch không tồi"

Cô cảm thấy, mấy đứa nhỏ nhà bọn họ bắt gà rừng thỏ hoang, giống như còn may mắn hơn cô một chút.

Giống như Thích Ngọc Tú, mỗi ngày đi đường núi, cũng chỉ có ngày hôm qua mới gặp được gà rừng một lần. Nhưng Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn đều có thu hoạch từ lâu rồi.

“Chúng ta lại bắt, chúng ta tìm một chút ở chung quanh, nói không chừng còn có!” Tế Ninh lúc này đã cao hứng muốn bay lên trời rồi, tuy rằng con thỏ này không phải hắn bắt, nhưng hắn vẫn vô cùng vui vẻ.

“Mẹ, mẹ nói trong kia có còn thỏ nữa không?"

Tiểu Bảo Sơn dáo dác nhìn xung quanh, cậu chăm chú ngó vào một cái hang nhỏ. Là trẻ con trong núi, những chuyện như thế này cậu rất thành thạo.

Thích Ngọc Tú tiến lên: “Cái hang này nhìn rất giống hang thỏ, nhưng cũng không biết có còn thỏ ở trong hay không, đều nói thỏ khôn có ba hang. Nói không chừng, chúng còn có cửa động khác. Tiểu Bảo Châu: “Chúng ta chia nhau ra tìm đi.

Tuy rằng bắt được một con thỏ đã là vô cùng may mắn, nhưng bọn họ cũng không ngại lại bắt được nhiều hơn một con.

Thích Ngọc Linh dẫn nhóc con Bảo Nhạc lại đây, nhìn thấy mấy người này đang tìm hang của con thỏ.

Thích Ngọc Linh nghi hoặc: “Mọi người tìm được hang, thì cũng có thể làm gì được nữa đâu?” Đúng vậy, tìm được rồi, cũng có thể làm gì được nữa chứ?

Tiểu Bảo Châu: “Lấp kín một cái, làm chúng nó chỉ có thể từ một cái động chạy ra.

“Nếu như bọn chúng ở trong thật lâu không chịu chui ra thì sao?"

Vấn đề này lại làm khó Tiểu Bảo Châu, đúng vậy, nếu chúng không ra thì biết làm sao bây giờ.

Tế Ninh vội vàng nhấc tay, vấn đề này để hắn tới giải quyết đi!

Hắn nói: “Chúng ta có thể lấp kín một cái cửa động sau đó đốt lửa hun khói, nếu trong động còn có con thỏ, nó sẽ từ một của động khác vụt ra, sau đó chúng ta ôm cây đợi thỏ, là sẽ bắt được.

“Đúng rồi, có thể làm như vậy!” Tiểu Bảo Châu vỗ tay: “Đề nghị này của anh họ rất hay.

Tế Ninh gãi gãi đầu, nói: “Anh đã nghe thầy giáo kể chuyện xưa như vậy...” Đôi mắt Tiểu Bảo Châu mở thật lớn, miệng cô bé run run, nói: “Đi học thật tốt. Vừa nói xong, bạn nhỏ vốn không thích đi học Tế Ninh vội vàng ưỡn ngực lên.

Hắn có một chút kiêu ngạo.

Tiểu Bảo Sơn thuộc trường phái hành động, cậu lên tiếng phân công công việc cho mọi người: “Chúng ta chia nhau ra làm như vậy, chúng ta tìm hang của con thỏ, Bảo Châu cùng mẹ về nhà lấy que diêm......"

Bảo Sơn còn chưa có nói xong, đã thấy mẹ mình móc ra một hộp que diêm từ túi quần.

Thích Ngọc Linh: “...... Sao em lại mang theo cái này trong người?"

Thích Ngọc Tú: “Đây là em suy nghĩ, nếu thời tiết quá lạnh, chúng ta ngay tại chỗ đốt củi lửa sưởi ấm."

Cho dù thời tiết như thế nào, cũng tới cuối tháng mười một rồi?

Thích Ngọc Linh: "

Em ấy làm như vậy thật ra cũng không sai, nhưng là hình như có chút kỳ dị.

Tiểu Bảo Châu cao hứng lắc lư bím tóc: “Mẹ mang que diêm, nhất định là ông trời muốn giúp chúng ta bắt được con thỏ, cố lên nào mọi người!"

Mấy đứa bé quả nhiên càng lên tinh thần, ngay cả Tiểu Bảo Nhạc cũng bắt chước queo trái queo phải, giống như nhóc con thật sự có thể tìm được hang thỏ như mọi người. Thích Ngọc Linh nhìn em hai của cô đi theo mấy đứa trẻ con chuyên tâm tìm hang con thỏ, mỉm cười lắc đầu. Đúng là lớn rồi mà không khác gì trẻ con cả.

Cái gì...

“Mẹ, nơi này!” Tiểu Bảo Nhạc chống nạnh, vỗ vỗ cái bụng nhỏ nói: “Nơi này giống như có."

Thích Ngọc Tú tiến lên nhìn thấy, cười: “Con rất giỏi nha.

Tiểu Bảo Nhạc vì mọi người trong nhà làm việc, kiêu ngạo sờ sờ cái cằm nhỏ, nói: “Con kiểm tra kỹ nơi này"

Thích Ngọc Tú: “Được thôi"

“Dì hai dì hai, con cũng tìm được một cái rồi. Tế Ninh kêu lên.

Tiểu Bảo Châu lo lắng, anh họ, anh trai, em trai, ba người bọn họ đều tìm được rồi, chỉ có cô bé vẫn chưa tìm được, cô bé ôm lấy khuôn mặt nhỏ, vội vàng nói: “Con cũng có thể tìm được.

Thích Ngọc Tú cười: “Con tới giúp mẹ được không?"

Tiểu Bảo Châu: “Dạ?"

Thích Ngọc Tú: “Chúng ta trước thử một lần, nhìn xem có con thỏ hay không, nói không chừng trong hang không có đâu?"

Thích Ngọc Tú phân phó: “Bảo Sơn Tế Ninh, hai đứa các con qua đứng bên kia cửa động, còn hai cái cửa động này, chị cả, chúng ta đốt lửa ở hai bên hang này. Nhìn xem có thỏ chạy ra hay không” Thích Ngọc Linh: “Được"

Đừng nhìn ngoài miệng nói được, nhưng trong mắt Thích Ngọc Linh không hề hiện ra ý tứ sẽ chấp hành.

Nói thật ra, cô ấy không quá tin tưởng mấy người bọn họ còn có thể bắt được con thỏ, con thỏ rất thông minh. Làm sao dễ dàng bắt được như vậy? Lại còn hun khói cho nó chui ra...... Đây là ý tưởng kì quái gì vậy?

1036 chữ

0.11962 sec| 2412.664 kb