Hôm sau, trời còn chưa sáng, Thích Ngọc Tú đã đánh thức mấy đứa bé trong nhà dậy, mỗi người được chia một quả trứng gà.

Thích Ngọc Linh: “Em làm gì vậy!"

Cô đã bị sự phung phí của em gái mình chọc cho tức chết rồi.

Thích Ngọc Tú nghiêm túc: “Chị cả, không phải em ăn uống phung phí, cứ đi làm việc rồi chị sẽ biết, không ăn ngon làm sao có sức lực để khiêng đồ vật, khiêng không được thì làm sao mang đồ về tích trữ"

Thích Ngọc Linh nửa tin nửa ngờ.

“Chị không ăn...... Ối"

Thích Ngọc Tú trực tiếp đem một quả trứng gà, nhét vào trong miệng Thích Ngọc Linh.

Thích Ngọc Linh: “.....” Thật may miệng cô to, bằng không quả trứng sẽ rớt trên mặt đất mất......

Thích Ngọc Linh đem bánh bột ngô cắt nhỏ ra, cho vào nước canh ngày hôm qua rồi nấu lên, hương vị thơm nức chui vào mũi khiến cho mũi cũng nở to ra. Thích Ngọc Tú: “Tất cả ăn nhiều một chút, hôm nay sẽ phải làm việc vất vả đấy"

Khí thế của Thích Ngọc Tú quá lớn, làm cho mọi người có chút sợ hãi. Thích Ngọc Linh muốn để dành lương thực lại cho em, nhưng nghe thấy vậy vẫn phải ăn cho no cái bụng mình trước đã. Trên thực tế, Thích Ngọc Tú cũng là người có đầu óc, cô không có trực tiếp dẫn mọi người cùng đi, ngược lại đi vòng vòng, vòng lớn vòng nhỏ, hơn nữa, trời vẫn còn chưa sáng đâu. Mọi người xuyên qua sơn động, tiếp tục đi về phía trước đi, Thích Ngọc Linh: “Đi xa thật đấy"

Thích Ngọc Tú: “Đúng vậy, nếu là gần, không phải đã sớm bị người ta hái hết sao?"

Câu này rất đúng với thực tế.

Mấy đứa Tiểu Bảo Châu dậy sớm, đến khi trời sáng rõ, lại có một chút buồn ngủ, đi hơi lảo đảo.

Thích Ngọc Tú: “Nhìn kỹ đường dưới chân, đừng để bị ngã.

Tiểu Bảo Sơn rất hiểu chuyện nắm lấy tay em gái, nói: “Con dẫn em gái đi, không sao đâu mẹ Tiểu Bảo Châu mềm mại làm nũng: “Anh trai tốt nhất.

“Sắp tới rồi, ngay phía trước thôi!"

Thích Ngọc Tú chỉ tay về phía trước, Thích Ngọc Linh nhìn qua, quả nhiên, đúng là có một cây sơn trà.

Cô kích động: “A, chúng ta sớm phát hiện một chút thì tốt rồi.

Hiện tại thoạt nhìn quả đã bị đông lạnh.

Nhưng mà, có còn hơn không có, đúng không nào?

Cô đốt cháy ý chí chiến đấu của mình, nói: “Được rồi, mọi người đều tỉnh táo lại đi, chúng ta bắt đầu làm việc."

Không cần biết là thời đại nào, cứ có được đồ vật miễn phí thì bất kỳ ai cũng vui sướng. Hơn năm mươi năm sau cũng là như vậy, càng đừng nói đến hiện tại.

Mấy người lập tức lộ ra nhiệt tình hừng hực, Thích Ngọc Tú và Thích Ngọc Linh tiến lên trước, mấy đứa Tiểu Bảo Châu bởi vì tay chân nhỏ nhắn, đi mãi tít ở đằng sau, đến lúc này mới tới nơi, lập tức gia nhập đi vào.

Mục tiêu buổi sáng hôm nay của bọn họ là gì?

Hái sơn tra!

Hái nhiều hay ít?

Toàn bộ!

Ngay cả đứa bé trong thành phố như Tế Ninh cũng hưng phấn tới mức đôi mắt toả sáng như hai cái bóng đèn, cao hứng nói: “Nhiều sơn tra như vậy"

Thật ra từ tháng trước sơn tra đã chín rồi, những quả còn lại trên cây đều đã bị đông lạnh hết.

Thích Ngọc Linh một bên kêu to đáng tiếc, một bên vẫn thoăn thoắt làm việc. Thời tiết này trong núi có chút hoang vắng, nhưng vẫn xanh mướt một màu, Thích Ngọc Linh rất nhiệt tình nói: “May mắn nhà em ở trong núi"

Ở tại trong núi, sẽ có nhiều hơn vài phần cơ hội.

Mấy người bận bận rộn rộn, người nhiều lực lượng lớn, chỉ trong nửa buổi sáng, bọn họ đã hái sạch cả cây rồi, ước chừng hái được một cái giỏ tre lớn.

Thích Ngọc Tú nhìn một sọt đầy sơn tra, mặt mày đều là ý cười, nói: “Chỗ này có thể mang đi đổi tiền"

Thích Ngọc Linh nhíu mày: “Em muốn mang đi trạm thu mua sao?"

Cô không tán thành, nói: “Tốt nhất vẫn là chia nhỏ rồi mang đi, bằng không người ta sẽ nói em chiếm lợi lớn. Lại nói, những quả sơn tra này đông lạnh quá, không biết người ta có muốn hay không. Em cứ mang một ít đi trước, nếu người ta không nhận cũng đỡ mất công mang cả sọt to đi Cô dặn dò em gái, Thích Ngọc Tú gật đầu, nói: “Em hiểu rồi"

Tiểu Bảo Châu dịch mông nhỏ qua một bên, làm nũng dựa vào trên vai Bảo Sơn, nói: “Anh trai, em mệt mỏi"

Tiểu Bảo Sơn vỗ vỗ vào tay cô bé, nói: “Em nghỉ ngơi trong chốc lát, chúng ta đợi chút nữa mới về nhà"

Tiểu Bảo Châu gật đầu, nói: “Em cảm thấy ối...... Kìa Cô bé đột nhiên mở mắt thật to, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về một phương hướng, nói: “Thỏ kìa!"

Tiểu Bảo Sơn vội vàng vụt ra, mấy đứa bé rất nhanh chạy đi: “Con thỏ con thỏ, đừng chạy"

Tiểu Bảo Nhạc đang muốn đi theo, lại bị mẹ xách cổ áo, đem nhóc ném cho Thích Ngọc Linh: “Chị cả chị giúp em trông chừng thằng bé.

Thích Ngọc Tú vội vàng chạy đuổi theo mấy đứa bé, đáng thương con thỏ chỉ nghĩ ra ngoài đi kiếm ăn, trăm triệu lần không nghĩ tới, gặp một nhóm người truy đuổi. Mọi người chạy theo con thỏ, Tiểu Bảo Sơn dùng sức nhảy về phía trước, bẹp một cái đem con thỏ hoang đè ở dưới người.

1041 chữ

0.04404 sec| 2394.258 kb