Trừ những cái này ra, Thích Ngọc Linh cũng không nhận biết được phương hướng trong rừng. Người ngoài không biết, nhưng Thích Ngọc Tú là em gái của cô ấy, lại biết rất rõ!

Lại nói tới sơn động, trong núi thiếu gì sơn động, nếu thật sự đi quá, lại tìm không thấy đường sang đầu kia, cô ấy sẽ nghĩ là mình nhớ nhầm, chẳng bao giờ nghĩ tới khả năng gặp quỷ đâu.

Còn loại khả năng đó ư?

Thuyết vô thần không cho phép ngươi miên man suy nghĩ!

Mà đứa nhỏ Tế Ninh...... Hắn là một đứa trẻ lớn lên trong thành phố, đối với núi rừng càng không biết gì hết.

Bởi những lý do này, Thích Ngọc Tú mới không ngại nhờ chị cả cô cùng đi hái sơn tra.

Cô đã thèm nhỏ dãi cây sơn tra này từ lâu rồi.

Có chị cả ở đây, ngày mai chắc chắn cô không thể qua bên kia bán hàng được rồi, không bằng nhân cơ hội này đi hái sơn tra về?

Cũng đúng dịp cho chị cả cô biết trong núi rất dồi dào sản vật, thu hoạch một chút có thể đi trạm thu mua đổi tiền. Về sau điều kiện sống của nhà cô tốt một chút, chị cả cô cũng sẽ không hoài nghi.

Thích Ngọc Tú: “Mấy năm nay mọi người không càn quét sản vật trong núi như mọi năm, cho nên dụng tâm tìm tòi là vẫn kiếm được một ít.

“Trong núi có cái gì, ai cũng biết, em có thể thấy người khác cũng có thể thấy” Thích Ngọc Linh vẫn hiểu điều này.

Thích Ngọc Tú: “Đúng vậy, nhưng mà mọi người lại ở tận dưới chân núi, không có vị trí thuận tiện như nhà em. Em ở trên này, có ưu thế hơn nhiều so với họ. "

Thật ra Thích Ngọc Tú không phải là người biết ăn nói. Thậm chí cô còn không phải người hay nói chuyện, nếu không ở trong thôn đã có một vài chị em thân thiết rồi. Nhưng mà cô đã sang bên kia buôn bán một đoạn thời gian.

Tuy cô cố gắng không tiếp xúc nhiều với người ở bên kia, nhưng đã buôn bán thì phải tiếp chuyện với khách hàng chứ?

Chuyện này cũng có ảnh hưởng tới Thích Ngọc Tú khá nhiều, biến cô từ một người ít nói chuyện, trở thành một người khéo ăn nói, thậm chí còn có lúc nói rất nhiều nữa. Thích Ngọc Tú: “Nhưng mà chị cả nói cũng đúng, em có thể phát hiện người khác cũng có thể. Vậy thì sáng mai chúng ta phải đi sớm một chút, đi trước hừng đông. Bởi vì khi trời sáng trên núi người nhiều, chúng ta đi hái sơn tra trước, giấu ở trong bụi cỏ, buổi tối em sẽ lén lút đi ra mang về nhà cất"

Tế Ninh trợn to mắt cảm khái: “Dì hai, như vậy quá phiền toái.

Thích Ngọc Tú gật đầu: “Phiền toái nhưng không sao hết! Người ở trong núi là phải vậy, những thứ này là vật vô chủ, dì hai phát hiện ra thì nó là của dì hai, người khác phát hiện ra thì là của người khác..... Cũng như con bắt được mấy con cá nhỏ vậy, chỗ đó do con phát hiện ra, nhưng nếu người khác biết sẽ tới bới lông tìm vết. Chung quy lại, cũng bởi nghèo mà ra.

Tế Ninh: “Vẫn là sống trong thành phố tốt hơn."

Mọi người đều cười, nói: “Ai không biết trong thành tốt hơn? Chỉ là không phải người nào cũng có thể lên thành phố sống!"

“Trong thành tốt thì tốt thật, nếu không có công việc ổn định, có khi còn khổ hơn cả nông thôn.

Nông thôn cứ làm là có thể chia lương thực, trong thành chỉ có lương công tác, lương đó làm sao mà đủ ăn?” Thích Ngọc Linh cảm khái: “Không có chuyện gì đơn giản hết"

Cô có chủ ý để dành thịt cho em gái và mấy đứa nhỏ ăn, cho nên gắp lên một đũa hạt dẻ, chỉ là vừa bỏ vào miệng, đôi mắt lập tức sáng lên, nói: “Hạt dẻ này cũng quá ngon.

Hai mặt của hạt dẻ, hấp thu nước gà hầm tươi mới, ăn một lần tan ngay trong miệng, mềm mại lại nồng đậm.

“Ăn ngon!"

Cô lại vội vàng gắp một chiếc đũa, lúc này Thích Ngọc Tú cũng cầm đũa lên ăn. Món hạt dẻ hầm gà này là món ăn bản sắc địa phương, chẳng có gì hiếm lạ, nhưng rất ít người dám nấu món này. Hạt dẻ thì trong núi sẵn có nhưng còn gà... kiếm gà ở đâu ra mà hầm chứ? Nếu chỉ thả vào một chút thịt gà hầm chung với một nồi hạt dẻ, như vậy cho dù hạt dẻ ăn ngon thì vị cũng không đậm đà, không béo nổi nồi nước canh. Thích Ngọc Tú lần này nấu ăn ngon, bởi vì cô cho nguyên một con gà vào nồi.

Thịt gà ăn ngon, hạt dẻ cũng ăn ngon.

Mấy đứa trẻ ăn no đến nỗi cái bụng tròn xoe, Tiểu Bảo Nhạc là đứa đầu tiên dừng đũa. Đứa trẻ này nhỏ nhưng ăn rất tốt. Hiện tại nó bỏ đũa xuống, có nghĩa là đã no lắm rồi. Vừa lúc Bảo Châu cũng ǎn xong, kéo em trai đi vào nhà trước, hai người nằm lăn ra giường để tiêu cơm.

Được một lát, đã thấy Tế Ninh và Bảo Sơn cũng đỡ bụng đi vào, bốn đứa trẻ nằm xếp hàng từ bé đến lớn trên giường, Tiểu Bảo Châu: “Thịt ăn ngon nhất.

Mấy cái đứa trẻ cùng lúc gật đầu, rất tán thành.

Trên đời này, chẳng có gì ăn ngon hơn thịt đâu.

Ăn là vui thú nhất trên đời. Ngày hôm nay trôi qua trong sung sướng.

1021 chữ

0.10379 sec| 2399.57 kb