Thích Ngọc Tú dùng sức xoa nhẹ đầu con trai một cái, nói: “Nhà còn hai người lớn đây, làm gì đã đến lượt con bận rộn?"

Tiểu Bảo Sơn ngẩng đầu nhìn mẹ, cười dịu dàng.

Thích Ngọc Tú: “Tới, đều ngồi xuống, lập tức sẽ có cơm ăn.

Theo lý thuyết, nếu hầm gà ngon như vậy thì sẽ nấu cháo.

Nhưng Thích Ngọc Tú không dám, bù lại cô đã chưng bánh bột bắp rồi. Bánh bột bắp ăn sẽ ngon hơn cháo khoai lang đỏ.

Thích Ngọc Tú đặt đèn dầu hoả vào giữa bàn, cũng không cần đặt đồ ăn vào mâm, trực tiếp dùng chậu. Cô cho cái chậu to đựng đầy canh gà hầm lên bàn ăn. Đã được một chậu đầy, nhưng trong nồi vẫn còn, thế mới biết con gà này to tới mức nào.

Thích Ngọc Tú đã nhìn ra, cuộc sống của mọi người đầu bên kia quá tốt, họ chẳng hề lên núi bắt gà bao giờ.

Nói đúng hơn là người ở đầu bên kia chưa hề được ăn những món hoang dã như vậy.

Tại vì trên núi, gà hoang, thỏ hoang không ai bắt cho nên mới lớn được tới mức này? Chỉ một con gà hoang dã, đi lung tung mà nặng bảy tới tám cân thịt, hơn nữa bọn họ còn nhặt được không ít hạt dẻ. Tính ra cái chậu trên bàn chứa tới mười cân đồ ăn, một chậu đầy ăm ắp.

Thích Ngọc Tú: “Được rồi, chúng ta ăn đi?

Vừa dứt lời, mấy đứa bé lập tức nhằm ngay vào thịt trong chậu mà gắp ra.

Không nói tới mấy đứa trẻ, ngay cả Thích Ngọc Linh, cũng bị bàn ăn này làm cho kinh ngạc. Hình như chỉ có lúc cô kết hôn mới được ăn một bữa thịnh soạn như thế này. Nhưng lúc ấy là múc đồ ăn từ trong chậu ra mâm, chứ đâu có được đặt cả chậu lên mâm như thế này đâu “Tú Nhi à"

Thích Ngọc Tú lập tức gắp một miếng ức gà cho Thích Ngọc Linh, nói: “Chị cả, chị mau ăn đi"

Thích Ngọc Linh: “Em ăn đi, chị......

Cô cảm động đưa tay lên lau nhẹ khoé mắt, xúc động không nói nên lời.

“Dì cả, dì ăn mau đi, sao dì lại dụi mắt?” Tiểu Bảo Châu đang gắp một miếng thịt đùi gà, miệng nhỏ bóng mỡ.

“Mẹ, ăn quá ngon, thịt ăn quá ngon.....” Tế Ninh hận không thể vùi đầu mình vào trong bồn.

Tiểu Bảo Sơn chỉ gắp chân gà lên để gặm.

Thích Ngọc Tú: “Con bị mất một chiếc răng mà gặm được chân gà sao? Con ăn cái này đi.

Thích Ngọc Tú gắp một miếng đùi gà cho Bảo Sơn, nói: “Ăn nhanh đi, trẻ con thì cứ ăn kiểu trẻ con đi."

Tiểu Bảo Sơn nhìn mẹ, miệng nhỏ nhấp nhấp, vâng một tiếng thật mạnh, cúi đầu chăm chú ăn thịt. Thích Ngọc Tú cũng không khách khí, cô nói: “Nếu đã nấu thì phải ăn sạch. Ngày hôm nay mọi người ăn một nồi gà hầm của mẹ thì ngày mai chăm chỉ làm việc nghe chưa?"

Tiểu Bảo Châu: “Con có thể. Con có thể."

Thích Ngọc Tú cười: “Đúng đúng đúng, con có thể “Mẹ ơi, ngày mai chúng ta làm gì ạ?” Tiểu Bảo Châu cho dù đang ăn rất hăng say, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới độ nhiều chuyện của cô bé.

Thích Ngọc Tú: “Sáng sớm ngày mai, chúng ta đi hái quả sơn tra"

Tiểu Bảo Châu chớp chớp mắt, lông mi hơi hơi run.

Thích Ngọc Tú cười: “Ăn mạnh lên xem nào, đừng có lo lắng chuyện của người lớn. Con cứ đi theo làm việc là được.

Tiểu Bảo Châu vâng một tiếng, cúi đầu tiếp tục gặm thịt gà.

Thịt gà ăn quá ngon.

Sự thật là Thích Ngọc Tú cũng không phải hồ đồ mà muốn nói bí mật cho chị cả của cô nghe. Tuy rằng cô ấy dẫn chị cả đi hái sơn tra cùng mình, nhưng cũng không lo lắng sẽ bị lộ chuyện. Giống như trước kia khi cô ấy đi qua đó, nếu không phải Tiểu Bảo Châu ngẫu nhiên biết được thông tin từ Khương Việt, sẽ chẳng ai biết đó là thế giới của năm mươi năm sau. Rừng núi vẫn là rừng núi, cây vẫn là cây, có chỗ nào khác nhau đâu.

Căn bản sẽ không có người nghĩ nhiều.

Lại thêm chuyện chị cả của cô không quá rành về rừng núi. Chị cả của cô là người sung sướng nhất trong mấy anh em cô. Trước khi đi lấy chồng cũng không cần làm việc nặng nhọc, bởi vì cha mẹ cô sợ cho chị cả làm những việc đó sẽ làm cho con gái họ trở nên thô ráp, xấu xí. Đương nhiên, họ làm vậy không phải vì bán con gái, cha mẹ không hồ đồ như vậy.

Chỉ là họ hy vọng con gái được gả vào gia đình có điều kiện tốt, nhà bọn họ không có gì để lấy ra, cho nên chỉ có thể đầu tư để chị gái có dung mạo xinh đẹp mà thôi.

Đặc biệt những đứa con gái sau này, đứa nào cũng xấu hơn chị. Chính vì vậy, dung mạo của chị cả đứng giữa mấy đứa em gái lại càng xinh đẹp như một đoá hoa.

Cha mẹ cô trông mong có thể gả con gái vào gia đình có điều kiện, lấy thêm một chút sính lễ, rồi còn có khả năng giúp đỡ anh em trai trong nhà.

Thích Ngọc Linh thực sự được gả cho gia đình có điều kiện. Sau khi được gả chồng, cô ấy tới trong thành phố sinh sống, lại làm việc ở xưởng trên đó. Vì vậy đã không rành chuyện rừng núi, sau bao nhiêu năm không đi rừng, lại càng quên hết.

1010 chữ

0.10051 sec| 2393.336 kb