“Nghe nói nhà chồng cô ấy có một chút quan hệ với anh Uy ở chợ đen, cho nên mới mua được với giá đó. Người ngoài phải mua tới một trăm đồng, không kém một xu. Loại mặt hàng này, anh rể em cũng đang muốn một cái, nhưng đến lúc chị hỏi thăm, mới biết hàng đã bán hết từ lâu. Giá tốt như vậy đúng là không thể chần chờ được?” Thích Ngọc Tú: "

Cô đúng là không có kiến thức.

Thích Ngọc Tú vốn nghĩ rằng hàng đã bán ra rồi thì sẽ không còn liên quan gì với mình nữa, không ngờ hôm nay lại nghe được thông tin về nó từ miệng chị gái cô. Đúng là kinh ngạc đến ngây người.

Nhưng mà điều cô nghĩ rằng ngạc nhiên ngoài ý muốn, sau khi suy nghĩ kỹ, cô lại cảm thấy không ngạc nhiên chút nào nữa.

Cô kiếm tiền, anh Uy bên kia khẳng định cũng muốn kiếm tiền, nếu không kiếm tiền thì người ta sẽ không mua nhiều hàng của cô như thế.

Nhưng mà nghe xong chuyện này, Thích Ngọc Tú quyết định, thời gian tới sẽ không tiếp tục đến chợ đen nữa. Không thể cứ mù quáng tuồn hàng vào như thế được. Tuy rằng cô có nguy trang mình một chút, nhưng không thể đảm bảo sẽ không có người nhớ kỹ hình dáng cô. Tóm lại là một khoảng thời gian tới, cô sẽ ít đi ra ngoài, không nói tới chợ đen, ngay cả công xã cũng không qua lại nữa.

Con người của Thích Ngọc Tú rất đặc biệt, vừa nhát gan lại cũng có lúc gan lớn.

Bởi vì cô còn mấy đứa nhỏ cần chăm sóc.

Thích Ngọc Tú nói: “Chị cả, mấy người trên công xã bọn chị thật nhiều tiền. Tám mươi đồng đếnmột trăm đồng một cái đồng hồ. Nói mua là mua?

Thích Ngọc Linh: “Chuyện này em không hiểu. Giá cả tiện nghi như vậy, cho dù cần phải vay tiền cũng sẽ mua! Tính ra, giá đó so với giá mua ở Cung Tiêu Xã đã vô cùng rẻ rồi. Bỏ qua chuyến này, là không mua được nữa đâu"

Thích Ngọc Tú: Không, em không hiểu.

Loại đồ vật như đồng hồ, không thể ăn không thể uống, càng không phải dụng cụ để ăn uống? Tại sao lại tranh nhau như vậy chứ?

Không hiểu được.

“Mẹ, chúng con đã về rồi!"

Mấy đứa Tiểu Bảo Châu tay cầm tay về nhà.

Tiểu Bảo Châu ngâm chân vào nước nóng, thân mình cũng nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Bọn họ vào sân, đã ngửi ngay được mùi hương gà hầm quyến rũ, các bạn nhỏ đều kích động bước chân cũng nhanh hơn.

Tiểu Bảo Châu: “Đêm nay ăn gà, ăn toàn bộ con gà hả mẹ?"

Trước kia nhà họ ăn gà đều là ăn một phần tư con. Như vậy mới ăn được lâu.

Nhưng mà gần đây đồ ăn nhà họ rất phong phú, hôm nay nhà lại có khách, cho nên cô bé mới mạnh dạn đoán sẽ có một con gà cho bữa tối.

Tiểu Bảo Châu hưng phấn hít cái mũi nhỏ, thỏa mãn vô cùng nói: “Thơm quá đi."

Thích Ngọc Tú: “Đúng vậy, mẹ hầm cả một con gà, cho mấy đứa ăn đủ"

“Trời ơi, thật vậy chăng?” Tế Ninh rõ ràng lớn hơn Bảo Sơn ba tuổi, nhưng lại không chín chắn bằng Bảo Sơn. Hắn kêu lên, cao hứng hận không thể trực tiếp dính ở trên nồi. Vậy mới nói, ngay cả đứa trẻ lớn lên trong thành phố khi nghe thấy có đồ ăn ngon cũng không khác gì trẻ ở nông thôn.

Đúng là trẻ con nào cũng ham ăn.

Thích Ngọc Tú: “Dì hai đã bao giờ lừa gạt mấy đứa chưa?"

“Dì hai thật tốt.

Tế Ninh cảm thấy lần này mình tới nhà dì hai thật vui, ha ha, ai cũng không có may mắn bằng hắn.

Hắn không chỉ bắt được cá, còn được ăn gà hầm, cả một con gà hầm luôn đó!

Hắn nói: “Dì hai, cuộc sống trong núi rất vui, con cũng muốn ở trong núi"

Bắt được cá, lại còn được ăn thịt gà.

Thích Ngọc Linh cười lạnh một tiếng, nói: “Ở tại trong núi? Con tưởng làm những chuyện như thế này dễ lắm sao? Dì hai con bao lâu rồi mới có thể bắt được một con, nhưng cũng bỏ ra để nấu cho nhóc con như con ăn. Dì hai thương con như vậy, con cũng phải đối tốt với dì. Nhớ chưa?

Tế Ninh vẫn dính đôi mắt vào nồi gà hầm, nhưng nó rất nghiêm túc nói: “Con nhớ rồi."

Mùi thịt gà hầm toả ra hương thơm điếc mũi.

Nước miếng thằng bé đã chảy ra mất rồi.

Mấy đứa bé kia cũng chẳng khá hơn nó, một đám ghé vào cửa, lưu lại từng vệt từng vệt nước miếng.

Chỉ có Tiểu Bảo Sơn là ngoại lệ, trong lúc mọi người đều chảy nước dãi ba thước chờ ăn cơm, mà đứa trẻ này ngược lại đi nhặt rau dại, ngoan ngoãn lại an tĩnh.

Thích Ngọc Tú vừa thấy thằng bé làm việc, đã vội vàng nói: “Đừng nhúc nhích"

Tiểu Bảo Sơn còn chưa đặt tay vào giỏ rau, đã bị mẹ hắn kéo lại, Thích Ngọc Tú nói: “Tay con mới rửa sạch sẽ thì đừng động vào những thứ này. Bên ngoài lạnh lắm, mấy đứa đều vào nhà đi, lập tức sẽ được ăn cơm Đừng nhìn chỉ có một mình nhà bọn họ ở đây, bên cạnh vẫn còn một mảnh đất phần trăm nữa. Nhưng Thích Ngọc Tú cũng không để ý quá nhiều, cô chỉ đóng chặt cửa sổ rồi nói: “Khó có khi được ăn đồ ngon, mong rằng mùi hương này không dẫn sói tới đây"

Lời này của Thích Ngọc Tú chỉ là đùa thôi!

Đúng là có vài con sói xuống núi, nhưng số lượng cũng không nhiều lắm.

1012 chữ

0.04049 sec| 2401.328 kb