Thích Ngọc Tú biết nếu mình không tìm được lý do, chị cả khẳng định sẽ lo lắng muốn chết. Mà sự thật thì không thể nói ra, cho nên cô chỉ có thể cố hết sức nói dối. Trong lòng Thích Ngọc Tú vô cùng phiền muộn, nhưng bên ngoài vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh. Không thể không nói làm buôn bán đúng là một công tác rèn luyện con người.

Bây giờ Thích Ngọc Tú có thể nói dối không chớp mắt.

“Em nhặt được một cái áo choàng, cái này đâu có ăn được như thịt, mà trong nhà lại thiếu cái này thiếu cái kia, em nghĩ cứ mang đi đổi đồ vật là phương pháp hợp lý nhất. Cho nên em đi công xã, lúc đó còn cân nhắc xem có nên đi chợ đen đổi đồ không"

Thích Ngọc Linh hít hà một hơi, trực tiếp cho cô một quyền: “Em là đứa ngốc. Gan em to thật đấy, em cũng không nhìn xem mình là người nào, cũng dám đi địa phương như vậy, tại sao em lớn tới từng này rồi mà không đàng hoàng chín chắn được một chút nào vậy?” Trời thì rét mà Thích Ngọc Tú lại đổ mồ hôi, quả nhiên nói dối thật không dễ dàng. Thích Ngọc Tú vội vàng nói: “Em không đi, em không đi, em cũng đi gần tới nơi rồi, thì bị một người ngăn cản. Hắn thích áo choàng của em, muốn lấy nguyên liệu trong tay đổi cho em. Ban đầu em cũng muốn đổi lương thực, không muốn lấy vải. Nhưng hắn trao đổi rất nhiều vải, cho nên em mới đổi cho hắn. Ngoài trao đổi vải dệt cùng vớ, còn đổi được cả bông” Thích Ngọc Linh hỏi: “Em đổi được bao nhiêu nguyên liệu?"

Thích Ngọc Tú: “Em vẫn còn giữ lại ba khối vải, bông cũng còn một ít chưa dùng, lượng bông vừa đủ để làm hai áo bông cho trẻ con.

Cô không dám nói nhiều, nhưng nói đến đây Thích Ngọc Linh đã gật đầu, cô bẻ ngón tay tính toán một chút, sau đó nói: “Nếu được nhiều như vậy, em đổi là chính xác.

Thích Ngọc Tú:

Chuyện đó là chuyện hão huyền, em chỉ cố ý nói vậy để gạt chị thôi.

Thích Ngọc Linh: “Người đối với em có phải là một người cao lớn, mặt dài giống ngựa, mày rậm mắt to, nhưng không có chút lương thiện nào ngược lại sắc mặt vô cùng hung ác, không giống người tốt?"

Thích Ngọc Tú:

Hình dung của người này sao lại giống với anh Uy vậy?

Cô lắc đầu: “Không phải! Người như vậy sao em dám đổi?"

Thích Ngọc Linh đã yên tâm hơn một chút, cô nói: “Không phải là tốt rồi, chị đã nghĩ rằng em gặp phải anh Uy ở chợ đen. Như vậy xem ra vận khí của em không tồi.

Thích Ngọc Tú không biết phải nói gì. Hoá ra chị cả của cô cũng biết anh Uy? ?? Thích Ngọc Linh nhìn vẻ ngốc nghếch của em gái, cho rằng em gái mình không biết ai là anh Uy, nói: “Anh Uy chính là người đứng đằng sau thao túng chợ đen, nghe nói hắn là người có chút thủ đoạn"

Thích Ngọc Tú: “Vâng vâng vâng"

“Nghe nói” thì chắc chỉ là nghe vậy thôi, còn không tính là quen biết đâu. Thích Ngọc Linh: “Em có vận khí tốt, không gặp phải anh Uy. Bằng không em không thể nào đổi được với cái giá đó đâu. Em có biết những nguyên liệu mà em đưa cho chị, cũng có trong tay anh Uy. Anh ta đã bán ra với giá bao nhiêu em có biết không?"

Thích Ngọc Tú lắc đầu.

Thích Ngọc Linh: “Ba mươi! Một khối nguyên liệu ba mươi đồng, em nói xem, những món đồ em đổi được có giá trị cao đến mức nào.

Thích Ngọc Tú: “Trời đất ơi!"

Cô kinh ngạc đến ngây người nhìn Thích Ngọc Linh, đúng là trăm triệu lần không nghĩ tới, quả nhiên ai làm buôn bán đều là tăng giá cả để bán.

Thích Ngọc Linh nhìn em gái kinh ngạc đến dại ra mặt, mỉm cười: “Em đó, đúng là chưa hiểu sự đời"

Thích Ngọc Linh tiếp tục nói: “Chỗ văn phòng bọn chị có một cô tên là Tiểu Lệ, năm ngoái muốn kết hôn. Nhà cô ấy cũng mua một khối, chị đã xem rồi, nguyên liệu giống nhau, chắc chắn là cùng một lô hàng hoá. Hoa văn trên vải của cô ấy không giống với vải em cho chị. Của cô ấy là những bông hoa nhỏ li ti, nhưng mà chị vẫn thấy hoa văn trên vải em cho chị đẹp hơn. Một bông mẫu đơn lớn, vừa nhìn đã thấy vui vẻ. Nếu muốn mua những thứ mới lạ, thì có thể đi tới chợ đen. Nhưng mà tốt hơn hết là em không nên đi, chúng ta là người bình thường, phải hạn chế tới những chỗ như vậy"

Thích Ngọc Linh vẫn quan tâm dặn dò em gái hết lời. Cho dù cô đã bao nhiêu tuổi, đã có mấy đứa con nhưng trong lòng Thích Ngọc Linh, cô vẫn là một đứa trẻ chưa trải sự đời.

Thích Ngọc Tú nhẹ giọng cười, ừ một tiếng.

Thích Ngọc Linh nói đến chuyện này, miệng cũng không ngừng, tiếp tục nói: “Lại nói về Tiểu Lệ làm cùng văn phòng với chị, cô ấy đang muốn kết hôn. Điều kiện của nhà chồng cũng không tồi, nhà cô ấy thách cưới thêm xe đạp và đồng hồ. Bên kia đồng ý, nghe nói đồng hồ cũng nhờ người ở chợ đen mua, tám mươi đồng tiền một cái. Phải biết rằng, đồng hồ giá cả tiện nghi nhất ở Cung Tiêu Xã chúng ta cũng phải một trăm ba mươi tám đồng rồi. Thích Ngọc Tú: “......

1034 chữ

0.04104 sec| 2397.07 kb